#tiêuđềngườicá: Triều Sương một lời không hợp liền mưu triều soán vị #
Tích ——
Tích tích ——
"Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?"
"Đêm qua đã được cứu lại, nhưng... Chuẩn bị sẵn sàng đi."
"Bác sĩ, không có biện pháp khác sao?"
"Bệnh viện chúng tôi tạm thời không có cách nào."
"Tôi nghe nói..."
Thanh âm bên tai Minh Thù càng ngày càng nhỏ lại, cô chậm rãi mở mắt ra, lọt vào mắt là trần nhà trắng xóa.
Cô đang nằm trên giường bệnh, còn mang theo máy hô hấp.
Minh Thù đưa tay kéo máy hô hấp xuống, mùi thuốc xộc tới làm hô hấp của cô khó khăn, cô lại vội vàng kéo lên lại.
Vì sao mỗi lần tỉnh lại đều đáng thương như thế?
Được rồi.
Thân thể bất tử này chỉ cô mới có thể dùng...
Minh Thù quyết định tiếp thu ký ức trước.
Nguyên chủ tên là Triều Sương.
Triều Sương là con gái một trong nhà được ba mẹ yêu thương, hạnh phúc mỹ mãn.
Mãi đến một ngày Ba Triều mang theo một đứa trẻ không kém tuổi cô bao nhiêu về nhà.
Đương nhiên không phải là con gái tư sinh.
Ba của Triều Sương là người của quân đội, đứa trẻ đó là con gái của một chiến hữu, chiến hữa đó vì cứu hắn mà chết, trong nhà chiến hữu cũng chỉ còn lại một đứa trẻ như vậy.
Ba Triệu nội tâm cảm thấy áy náy nên mang đứa trẻ kia về nhà nuôi.
Từ sau khi đứa trẻ kia về, Triều Sương liền rõ ràng cảm thấy đứa trẻ kia được ba cô thiên vị hơn.
Bởi vì chiến hữu vì cứu hắn mà chết nên hắn muốn bồi thường lại những thứ tốt nhất cho đứa trẻ này.
Trước kia cô muốn cái gì có cái đó.
Hiện tại chỉ cần đứa trẻ này thích, ba Triều liền phải để cô tặng lại cho đứa trẻ đó.
Ngay từ đầu còn tốt, dù sao cũng đều còn nhỏ, ngày thứ hai ba Triệu cũng sẽ đền bù lại cho Triều Sương.
Là trẻ em nên dỗ dành liền tốt.
Triều Sương không thích đứa trẻ đó, nhưng cũng không phải là thích.
Dù sao sau khi cô ta nào liền phân chia tình thương của ba mình.
Nhưng sau khi tuổi tác của bọn họ tăng trưởng, ba Triều rõ ràng càng thiên vị đứa trẻ đó hơn, có đôi khi đồ vật chỉ có 1 cái cũng sẽ cho đứa trẻ kia.
Ba Triều luôn nói là nợ ba của cô ta, không thể bạc đãi cô ta, không thể để cô ta chịu ủy khuất nên để cô phải nhịn một chút.
Có thể Triều Sương cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng là con ruột hắn.
Cô cũng cần được thiên vị.
Ở vào tình thế như vậy, coi như Triều Sương là một đứa bé hiểu chuyện cũng sẽ sinh lòng bất mãn.
Triều Sương càng ngày càng phản nghịch, đứa trẻ kia càng ngày càng nhu thuận.
Tình huống như vậy mãi đến khi bọn họ lên đại học.
Sau khi lên đại học, Triều Sương có người mình thích.
Nguyên chủ không nghĩ tới cô ta ngay cả người mình thích cũng cướp, khi cô nhìn thấy hai người ôm nhau liền triệt để bộc phát lao vào đánh cô ta một trận.
Cô hồn bay phách lạc về đến nhà, nghênh đón cô chính là một bàn tay của ba mình.
Nếu không phải có mẹ che chở, nói không chừng một cái tát kia thật sự sẽ rơi trên mặt cô.
Sau đó ba cô nói với cô chuyện gì?
Muốn cô nhường bạn trai cho cô ta.
Nguyên chủ nằm mơ cũng không nghĩ tới ba mình sẽ nói ra những lời này.
Nguyên chủ cũng sẽ không vì một nam nhân mà muốn chết muốn sống, nếu cô ta đã muốn vậy liền cho cô ta, cô cũng không thèm.
Thế nhưng sau đó chỉ cần cô kết giao với một người bạn trai thì cô ta liền sẽ đoạt, mà những người con trai kia luôn là một bộ gặp được cô ta mới là chuyện hạnh phúc nhất.
Cô ta là cố ý.
Vẻ mặt vô tội của cô ta trước mặt ba mẹ Triều đều là giả vờ.
Cô ta cố ý đoạt mọi thứ của mình.
Đoạt thứ mình thích.
Đoạt ba của mình.
Nguyên chủ hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu như không phải mẹ cô không có cảm giác với cô ta, có lẽ cô ta ngay cả mẹ mình cũng sẽ đoạt.
Nguyên chủ có khả năng tức giận nên kết giao với một tên lưu manh ngoài trường, dáng dấp vẫn được, chỉ là tính tình không tốt, dùng mặt người dạ thú hình dung là thích hợp nhất.
Nhưng nguyên chủ những năm này cũng không phải loại hiền lành, hắn cũng không dám động tay động chân với cô.
Lần này cô ta rõ ràng có chút chần chờ.
Nguyên chủ cố ý biểu hiện ra dáng vẻ mình rất thích tiểu lưu manh nên cuối cùng cô ta vẫn ra tay.
Song lần này xảy ra vấn đề, tiểu lưu manh xém chút đã lăng nhục cô ta.
Nguyên chủ cũng không cảm thấy hối hận, là cô ta tự tìm lấy.
Nhưng nguyên chủ bị ba mình hung hăng đánh cho một trận.
Mẹ cô đã chịu đủ cuộc sống như thế nên muốn ly hôn,
nhưng ba Triều không đồng ý...
Tiếp theo là bối cảnh cần nói đến của thế giới này.
Đây là thế giới nhân loại cùng người cá cùng nhau tồn tại.
Nhân loại chiếm cứ lục địa, tộc người cá chiếm cứ mặt biển.
Nhưng chiến tranh của nhân loại cùng tộc người cá chưa bao giờ ngừng lại, cơ hồ cách một đoạn thời gian liền sẽ bộc phát chiến tranh.
Đương nhiên chiến tranh như vậy đối với nhân loại bình thường mà nó cũng không có ảnh hưởng gì.
Chỉ cần không phải tới gần hải vực thành phố liền hết sức an toàn.
Bởi vì chiến tranh không ngừng nên học sinh ở trường học phải học khóa học chiến đấu.
Đó là một khóa thực chiến, cũng chính là muốn đến gần hải vực thành phố tiến hành thực chiến.
Loại thực chiến này chỉ chọn tiểu quy mô chiến đấu, phòng ngừa bọn họ bị thương.
Nguyên chủ cùng cô ta được phân đến một đội ngũ, ngay từ đầu cô ta đã được những người còn lại trong đội ngũ tán thành, nguyên chủ bị cô lập.
Thời điểm thực chiến, thiết bị thông tin của nguyên chủ xảy ra vấn đề, không nhận được chỉ lệnh.
Nếu như không phải người trong quân đội tới cứu viện kịp thời, có lẽ sẽ có người mất mạng.
Nguyên chủ bị chỉ trích, cô giải thích là bởi vì thiết bị thông tin của mình xảy ra vấn đề, nhưng khi bọn hắn kiểm tra truyền tin của cô, thiết bị thông tin vẫn bình thường không có chút tổn hại liền nhận định là cô nói láo.
Nguyên chủ nghĩ mãi mà không rõ, càng nhiều hơn chính là phẫn uất, nhưng cô lại không tìm được chứng cứ chứng minh mình trong sạch.
Sau khi thực chiến kết thúc gặp được ba Triều, ba Triều một mặt thất vọng nhìn cô, cuối cùng cũng chỉ là đưa cô ta đi.
Lúc cô ta lên xe lộ ra một nụ cười đắc ý làm nguyên chủ bừng tỉnh đại ngộ.
Nhất định là cô ta giở trò quỷ.
Nhưng sau khi nguyên chủ trở về liền bệnh tình nguy kịch, không có thuốc nào cứu được.
Bác sĩ nói cô bị lây nhiễm virus, một ít người cá có virus đối với tộc người cá mà nói không có quan hệ gì, nhưng đối với con người mà nói chính là trí mạng.
Bác sĩ phỏng đoán có thể là cô tham gia khóa thực chiến trên hải vực nên bị lây nhiễm.
Đêm qua nguyên chủ phát bệnh được đưa đi cấp cứu.
Đáng tiếc...
Minh Thù tiếp thu xong ký ức, một mặt cảm thán.
Đại đa số ba mẹ có thể vì con của mình đánh đổi mạng sống.
Nhưng cũng có một phần nhỏ ba mẹ có thể làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được...
Ngay từ đầu nguyên chủ cũng không xấu, là ba Triều tạo thành tính cách của cô sau này.
Răng rắc ——
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Nữ nhân tiều tụy từ bên ngoài tiến vào, thấy Minh Thù mở to mắt liền nâng lên một nụ cười:"Sương Sương, con tỉnh rồi."
"Mẹ." Thân thể Minh Thù vẫn chưa có khí lực gì, chỉ là kêu một tiếng.
"Ừ." Mẹ Triều đi lên phía trước, cúi đầu che giấu nước mắt: "Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái cứ nói với mẹ."
"Vẫn tốt, chỉ là không có sức lực gì." Minh Thù nói: "Con muốn ăn cái gì đó."
Ăn no liền có sức lực.
"Muốn ăn cái gì?" Mẹ Triều kinh ngạc, từ lúc đưa đến bệnh viện cô cũng ăn không vô thứ gì.
Sau khi kiểm tra trị liệu, bác sĩ cũng cấm ăn những vật khác, chỉ có thể dựa vào thuốc dinh dưỡng duy trì.
Hốc mắt mẹ Triều nóng lên, nức nở nói: "Được, mẹ đi hỏi bác sĩ một chút có thể cho con ăn cái gì, con chờ một chút."
Minh Thù nhìn mẹ Triều vội vàng rời đi.
Minh Thù quay đầu nhìn bên ngoài phòng bệnh, các tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau làm cảm giác đè nén vô thanh vô tức xâm nhập vào mọi người.