Bệnh tình của Minh Thù dùng phương thức quỷ dị để chuyển biến tốt đẹp, đừng nói mẹ Triều, ngay cả ánh mắt bác sĩ nhìn cô cũng như nhìn quái vật.
"Có thể là thân thể cô ấy sinh ra một loại kháng thể nào đó, cụ thể còn cần sau khi kiểm tra mới biết được."
Chưa có kết quả kiểm tra, bác sĩ cũng không dám nói lung tung.
"Tốt rồi tốt rồi." Mẹ Triều tự lẩm bẩm: "Tốt tốt, tốt..."
Con gái của bà không sao.
Tiếp theo là các loại kiểm tra phiền toái, mẹ Triều không ngại cực khổ trước sau bận rộn.
Bác sĩ dường như cũng không kiểm tra ra cái gì kì quái, chỉ có thể gọi là kỳ tích.
Thậm chí có bác sĩ hoài nghi có phải là bọn hắn sai lầm hay không.
Gần hơn một tháng trôi qua, Minh Thù mới được bác sĩ cho phép có thể xuất viện.
"Sương Sương, con để đó, để mẹ thu dọn." Mẹ Triều đau lòng nói: "Thân thể con vừa mới khôi phục, nên nghỉ ngơi cho tốt."
Minh Thù: "..."
Chỉ có hai bộ đồ.
Mẹ Triều đem quần áo trong tay cô lấy lại, một bên thu dọn một bên liên tục nói chuyện.
Trước đó Minh Thù nằm viện đã lấy vòng tay đeo lên, hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển theo hướng trí năng, một cái vòng tay đều tụ tập các loại thiết bị điện tử.
Minh Thù mở tài khoản của mình một lần nữa kích hoạt.
Tích tích tích ——
Tin nhắn liên tiếp nhảy ra.
Minh Thù phóng lên không trung ấn mở nhìn một chút, có một bộ phận tin tức rác rưởi cũng có những người nguyên chủ quen biết nhắn tới hỏi cô đã đi đâu.
Bất quá sau khi hỏi xong cũng không có tin tức gì.
Chính là thuận miệng hỏi một chút.
Còn có một email, là trường học gửi tới.
Phạm lỗi nặng, ở lại trường quan sát, lại còn không thể tham gia các khóa thực chiến khác.
Điểm số của khóa thực chiến rất cao, nếu như biểu hiện tốt còn có thể trực tiếp tiến vào quân đội.
Cái giải quyết này có thể nói là rất nghiêm trọng.
"Sương Sương, đừng xem nữa, đi thôi." Mẹ Triều thu dọn đồ đạc xong, nhẹ giọng gọi cô.
"Ồ." Minh Thù ôm một cái đồ vặt trên giường rồi nhu thuận đuổi theo mẹ Triều.
"Mẹ tin tưởng con, không phải lỗi của con."Vừa rồi mẹ Triều cũng đã nhìn thấy email kia, sợ con gái của mình nghĩ quẩn nên nhẹ giọng an ủi: "Chuyện của trường học mẹ sẽ nghĩ biện pháp, con đừng gấp."
Minh Thù cười một cái.
-
Nhà ở không phải biệt thự mà là một tòa chung cư nhỏ.
Mẹ Triều muốn ly hôn nhưng ba Triều không có đồng ý.
Mẹ Triều vốn định trực tiếp dọn ra ngoài nhưng ngay sau đó Triều Sương liền xảy ra chuyện, mẹ Triều không có thời gian đi thu xếp chuyện này nên hiện tại vẫn còn ở cùng với ba Triều.
Phòng của nguyên chủ ở tầng 2, mẹ Triều đưa cô về phòng nghỉ ngơi trước rồi một hồi mới xuống dùng cơm.
Mẹ Triều vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Minh Thù nên căn nhà đều rối bời, bà dọn dẹp đơn giản một chút rồi bắt đầu nấu cơm cho Minh Thù.
"Sương Sương, xuống dùng cơm thôi."
Minh Thù đổi một bộ quần áo thoải mái rồi xuống dưới, trên bàn ăn có các món ăn hương vị màu sắc đều đủ, Minh Thù cảm thán một tiếng: "Tay nghề của mẹ thật tuyệt."
Người mẹ biết nấu cơm là người mẹ tốt nhất vũ trụ nha!
"Đều là những món con thích." Mẹ Triều cười: "Sáng mai mẹ sẽ làm cho con thêm các món khác."
"Được được được."
Mẹ Triều bật cười, đứa nhỏ này dường như đã sáng sủa không ít... Bị giày vò như vậy, thật sự là tra tấn nó.
Mẹ Triều vừa ngồi xuống, phía trước liền truyền tới âm thanh mở cửa.
"Sở Sở, nhanh vào đi, nóng sắp chết rồi."
Mẹ Triều nhìn về phía cửa, giữa hai hàng lông mày mang theo lãnh ý.
Minh Thù chỉ nhìn lướt qua, tiếp tục phấn đấu cùng mỹ thực.
Triều Sở vào nhà trước nhìn thấy phòng ăn có người liền nhỏ giọng nói với người phía sau: "Ba.... chị và mẹ đã trở về.".
Ba Triều nhìn về phía phòng ăn.
Bầu không khí có chút đè nén.
Ba Triều dường như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nghĩ đến cái gì, giận tái mặt: "Trở về cũng không biết gọi điện thoại."
"Ba!"
Đôi đũa trong tay mẹ Triều đập lên bàn,
"Triều Tiến! Trong mắt ông còn có con gái của ông hay không?"
Con gái của bọn họ nằm viện thời gian dài như vậy, ban đầu hắn ghé qua hai lần nhưng bị bà không cho vào, sau đó cũng chưa từng tới nữa.
Bà nghĩ mãi mà không rõ, hắn có thể đối với Triều Sở kia tận tâm tận lực nhưng đối với con gái mình lại có thể nhẫn tâm như
vậy.
"Tại sao tôi không có." Triều Tiến không biết làm sao bị chọc giận: "Nhưng nó xem tôi là ba nó sao? Bà nhìn chuyện nó làm, Sở Sở đã chọc giận nó chỗ nào mà nó lại ác độc như vậy?"
Mẹ Triều trừng lớn mắt, hắn lại nói con gái mình ác độc?
"Ông... ông quả thực không thể nói lý."
Trước kia rõ ràng hắn thích Sương Sương như vậy, làm sao hiện tại lại biến thành dạng này rồi?
Mẹ Triều vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ vấn đề này.
Một Triều Sở thật có thể để hắn đối với xử với con gái ruột của mình như vậy?
"Ba, chớ ồn ào." Triều Sở giữ chặt Triều Tiến: "Chị và mẹ vừa trở về, ba đừng nóng giận..."
Triều Sở xác thực dáng dấp rất đẹp.
Ôn nhu giống như một đóa hoa.
Triều Tiến trầm mặt đi vào phòng ăn: "Tôi không thể nói lý? Chuyện nó làm, đánh nhau ẩu đả, khi dễ bạn học, bà không biết? Mất mặt chính là ai? Còn qua lại với lưu manh ngoài trường, xém chút hại Sở Sở."
"Triều Tiến ông đừng trái với lương tâm, chuyện kia chính là Triều Sở tự làm tự chịu..."
Ba!
Triêu Tiến đập bàn một cái.
Bát của Minh Thù cũng rung theo.
Minh Thù ôm lấy bát nhìn về phía Triều Tiến.
"Khóa thực chiến lần này nó còn xém chút hại chết bạn học, nếu không phải tôi, bà cho rằng thật sự chỉ là giải quyết đơn giản như vậy?"
"Chuyện này Sương Sương nói thiết bị có vấn đề, tại sao ông không chịu tin tưởng Sương Sương?"
"Làm sao tôi có thể tin tưởng nó?"
"Nó là con gái của ông, vì sao ông không tin nó? Ông có trách nhiệm của một người làm ba hay không?!
"Nếu tôi không có trách nhiệm, hiện tại nó còn được đứng ở đây sao?"
Hai người trực tiếp ầm ĩ lên.
Triều Sở đứng ở phía sau dường như muốn ngăn cản, nhưng liền trở thành bộ dáng sợ hãi yếu ớt khuyên nhủ.
Minh Thù bới xong một miếng cơm cuối cùng.
"Soạt —— "
Bát sứ đập trên sàn nhà, vỡ vụn thành vô số mảnh.
Căn phòng đột nhiên an tĩnh lại, mẹ Triều cùng Triều Tiến đồng thời nhìn về phía Minh Thù vừa quẳng bát.
Minh Thù trấn định kéo mẹ Triều lại để bà ấy ngồi xuống, rót cho bà ấy cốc nước.
"Sương Sương..." Không phải bà ấy cố ý ồn ào trước mặt cô, thế nhưng bà ấy rất tức giận.
Minh Thù nhấp môi khẽ cười:"Uống nước, bớt giận."
Minh Thù quay người nhìn về phía Triều Tiến, trên mặt cô mang theo ý cười nhạt nhẽo, trên người cô có một cỗ khí chất mà Triều Tiến chưa từng thấy qua, phảng phất có thể để người nhìn người sợ hãi.
Triều Tiến khẽ nhíu mày.
"Mẹ tôi nói không sai, Triều Sở bị vô lễ đó là cô ta tự mình tìm lấy."
"Chị..." Triều Sở biểu lộ kinh ngạc, giống như là không thể tin được sao cô có thể nói ra lời như vậy.
"Triều Sương!" Triều Tiến tức giận quát một tiếng: "Mày..."
Minh Thù mỉm cười, cắt đứt hắn: "Nếu cô ta không muốn cướp bạn trai tôi thì sao có thể bị người ta vô lễ, ba nói có phải là cô ta tự mình tìm lấy?"
"Em không phải..." Triều Sở lắc đầu giải thích: "Em không có cướp bạn trai của chị."
"Sở Sở là vì muốn tốt cho mày mới đi tìm tên côn đồ kia, mày còn nói xấu Sở Sở. Triều Sương, mày làm sao một chút lương tâm cũng không có." Triều Tiến tràn đầy thất vọng.
Minh Thù: "Cô ta nới với ba như thế?"
"Chị, những người kia không phải là người tốt." Triều Sở điềm đạm đáng yêu nói: "Em thật sự lo lắng cho chị..."
Cô ta muốn nói lại thôi.
Phảng phất là thật sự lo lắng cho cô.