Trên triều đình hai bên đều có lý, người đứng thành hàng đều đã chọn đội, những người vẫn chưa nguyện ý đứng vào đội nào liền dồn dập xin phép nghỉ, ngay cả bái triều cũng không lên.
Bọn hắn cũng không muốn không cẩn thận liền mất đầu.
Nửa tháng sau.
Hoàng đế vẫn không rõ tung tích.
Thái hậu tuyên bố Hoàng đế băng hà, trong vòng một đêm trong cung liền treo đầy cờ tang.
Hoàng đế đã băng hà nên do Thái tử kế thừa hoàng vị, vậy mà lúc này Thái hậu lại xuất ra di chiếu muốn lập con trai An phi làm đế.
Mọi người đều biết thánh chỉ là giả.
Mà bây giờ cục diện này có biết hay không cũng không có gì khác biệt.
Thái hậu cùng Thái tử, trận chiến này tránh không được.
-
Lận Quyết bận bịu cùng người thương nghị thế cục bây giờ, thời gian mỗi ngày cùng Minh Thù gặp mặt thời rất ngắn.
Nhưng mỗi lần gặp gỡ đều muốn cùng Minh Thù liều chết triền miên.
Tựa hồ sợ hãi lần sau không nhìn thấy được.
Minh Thù chịu không được hắn.
Nào có nghiêm trọng như vậy.
Không phải chỉ là một Thái hậu sao, lại đến mười Thái hậu cô cũng có thể làm được.
Nếu không...
Cũng bắt đi?
Minh Thù cảm thấy cái này khả thi rất lớn.
Bắt giặc trước bắt vua a!
Bất quá cô còn chưa kịp đi bắt Thái hậu, đột nhiên liền nghe thấy có đại quân bao vây Hoàng Thành, dân chúng tránh trong nhà không dám ra ngoài, toàn bộ Hoàng Thành an tĩnh đến quỷ dị.
"Bọn hắn điều nhiều người như vậy đến kinh, các ngươi cũng không phát hiện?"
Một đám người phía dưới không dám lên tiếng.
Lận Quyết đảo mắt qua đám người: "Nói chuyện đi! Đều câm? Trước đó không phải nói rất nhiều sao?"
Một đám người lại không dám lên tiếng, cúi thấp đầu xuống cố gắn giảm bớt sự tồn tại.
"Cút ra ngoài!"
Tạ An chờ sau khi đám người kia rời đi mới tiến lên một bước: "Điện hạ, bọn hắn lại âm thầm điều nhiều người đến như vậy, hiện tại Hoàng Thành bị bao vây, đối với chúng ta rất bất lợi."
"Những người kia..." Lận Quyết dừng một chút: "Hẳn là Tấn Quốc Công mang đến."
"Tấn Quốc Công..." Tạ An kinh hãi: "Nói cách khác, Tấn Quốc Công đã sớm ở bên phe Thái hậu?"
Lận Quyết từ chối cho ý kiến.
"Khó trách trước đó đi bái phỏng Tấn Quốc Công, Tấn Quốc Công nhiều lần từ chối." Tạ An cắn răng.
Tấn Quốc Công đã sớm là người của Thái hậu, đương nhiên sẽ không chịu gặp bọn hắn.
Thế nhưng...
Tấn Quốc Công nhiều năm chưa từng hồi kinh, làm sao lại cùng Thái hậu dính líu quan hệ?
Lận Quyết không có thời gian đi xoắn xuýt những chuyện này: "Người của chúng ta còn bao lâu mới tới?"
Tạ An: "Vinh Uy tướng quân bên kia chí ít còn một ngày mới có thể đến, coi như đến cũng rất khó đi vào hoàng cung, đối với chúng ta vẫn bất lợi."
Thái hậu đột nhiên vây thành là chuyện bọn hắn không nghĩ tới.
Thái hậu coi như muốn hoàng vị, bọn hắn cho là ít nhất phải cố kỵ sau này trong lịch sử nói thế nào một chút, ai có thể nghĩ bà ta căn bản không cần thiết.
Lịch sử...
Vương giả mới có quyền lợi quyết định lịch sử viết như thế nào.
Lận Quyết: "Chuẩn bị một chút, chúng ta ra khỏi thành."
"Điện hạ?"
"Ở lại trong cung đã gây bất lợi cho chúng ta, vậy chúng ta liền ra ngoài." Lận Quyết nói: "Hành sự cẩn thận, không được để những người kia nhìn ra."
"Vâng."
-
Thái giám bên cạnh Thái hậu mang người vội vàng đuổi tới Đông cung.
"Thánh chỉ đến —— "
Cung nữ thái giám của Đông cung dồn dập quỳ đầy ra đất.
Thái giám quét một vòng: "Thái tử điện hạ đâu?"
"Điện hạ nói thân thể khó chịu nên đã ngủ." Xảo Tình chủ động trả lời.
"Thân thể khó chịu?" Lúc này còn có tâm tình đi ngủ? Thái giám nhướng mày, nhấc chân đi về phía tẩm điện: "Đi xem Thái tử điện hạ một chút."
Tẩm điện bị người ta đá văng ra, bọn thái giám tràn vào phòng, nhưng gian phòng không có một ai.
"Người đâu?"
"Người đi đâu?"
Cung nữ thái giám không người nào biết được.
"Đều mang đi cho ta!"
Thái tử điện hạ mất tích, Thái hậu thuận thế lập con trai An phi làm đế, bất quá chỉ là đứa trẻ mấy tuổi, Thái hậu cũng chỉ là dùng ngoài mặt, người cầm quyền mới là bà ta.
-
Lúc này dưới chân núi cách Hoàng Thành khá xa.
Lận Quyết ngồi trước đống lửa, Minh Thù ở bên cạnh hắn đi tới đi lui: "Sao lại muốn đi?"
"Thái hậu không phải chính thống, chờ lúc ta trở về liền có thể danh chính ngôn thuận giết bà ta, còn có thể chiếm được một tiếng tốt, vì sao không đi?"
Lận Quyết
cũng không cảm thấy đến quyết định của mình là sai lầm.
Hoàng cung vốn cũng không phải là sân nhà của hắn, hắn ở đó khắp nơi đều bị hạn chế, còn không bằng rời đi trước.
"Ta có thể giúp đỡ..."
Lận Quyết kéo Minh Thù vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm cô: "Ta hẳn là nên bảo vệ ngươi chứ không phải muốn ngươi vì ta làm chuyện gì."
"Vì sao có biện pháp đơn giản như vậy lại không cần, muốn phiền toái như vậy?"
"Ngươi nói biện pháp đơn giản là gì?" Lận Quyết vuốt lòng bàn tay cô: "Giết Thái hậu? Sau đó thì sao? Tay chân của Thái hậu nhiều như vậy, ngươi giết một Thái hậu sẽ có một kẻ dã tâm khác, ngươi muốn giết hết sao?"
"Có cái gì không thể?"
"..."
Ý nghĩ của hắn cùng cô không giống...
Bất quá không thể phản bác cô vợ nhỏ.
Cô vợ nhỏ nói đều là tốt cho hắn!
"Ta chẳng những muốn hoàng vị, còn muốn lòng dân, hiểu không?"
"Ngồi vào vị trí kia, ngươi chính là lòng dân."
"..."
Trò chuyện không nổi nữa.
Lận Quyết đem khoai lang nướng trong đống lửa móc ra ngoài, lột vỏ ra đút cho Minh Thù, khoai lang vàng rượm, thơm ngọt ngon miệng.
Một ngày sau, Lận Quyết cùng Vinh Uy tướng quân đại bộ đội tụ hợp.
Ngoài ra còn có một chi đội ngũ, Minh Thù không biết, bất quá nhìn dáng vẻ của Vinh Uy tướng quân, chi đội ngũ kia hẳn là lai lịch không nhỏ.
"Điện hạ, hiện tại đánh lại sao?"
Vinh Uy tướng quân cẩn thận dò xét Minh Thù một chút.
Người đối diện ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn, không nháy mắt nhìn Lận Quyết.
"Trừ quân đội ngoài Hoàng Thành còn có cấm quân trong cung, chút người này của chúng ta đánh lại sẽ tổn thất nặng nề."
"Điện hạ có ý gì?"
"Chờ."
Vinh Uy tướng quân không biết phải chờ cái gì, bất quá hắn hiện tại cũng chính là nghe lệnh làm việc, Thái tử điện hạ để chờ, hắn liền chờ chứ sao.
Chờ bọn hắn bàn việc xong, Lận Quyết đột nhiên phát hiện Minh Thù đã không nhìn thấy.
Vinh Uy tướng quân yếu ớt chỉ chỉ bên ngoài: "Vừa rồi cô ấy đi ra ngoài, khoảng một nén hương."
Lận Quyết: "..."
Lận Quyết tìm một lượt doanh địa, chỉ tìm thấy một tờ giấy cùng một đoàn đủ mọi màu sắc... Bánh trôi?
"Lằng nhà lằng nhằng, không cùng ngươi chơi, chờ ngươi đăng cơ ta lại đến."
Lận Quyết: "??"
Nói đồng cam cộng khổ thì sao?
Nói đồng sinh cộng tử thì sao?
Cô lại đi!!
Lận Quyết đau tim.
Lận Quyết ngồi trong đống tuyết, một hồi lâu thở dài.
Đi rồi cũng tốt.
Ở bên cạnh hắn xác thực rất nguy hiểm.
Thú nhỏ lăn hai vòng trong tuyết, Lận Quyết nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, đây là thứ đồ chơi gì?
Động vật sao?
Chưa thấy qua loại động vật này, còn có cái nhan sắc này...
Thú nhỏ đột nhiên dừng lại, con ngươi đen bóng trừng Lận Quyết.
Nhìn cái gì? Nếu không phải ngươi, con sen sẽ ném ta ở đây?
Người thú quái dị hai chân, đáng ghét lại khó coi!
Con sen còn xem hắn là bảo bối, hừ!
Rõ ràng nó mới là bảo bối!
Người quái dị!
Lận Quyết: "..."
Mặc dù không hiểu đó là cái thứ đồ chơi gì, nhưng hắn cảm thấy vừa rồi nó đang chửi mình.
Đừng hỏi vì sao hắn biết.
Trực giác.
Nếu không phải cô vợ nhỏ ghi chú phía sau cái đồ chơi này là cô để lại, hiện tại hắn sẽ một cước giẫm chết nó.
Một người một thú ở trong tuyết trầm mặc đối mặt một hồi lâu.