Thời điểm Minh Thù ra đi cũng mang theo Sở Linh Nhi đi.
Bị Minh Thù mang theo bay một trận, gió tuyết đánh vào trên mặt, từng trận từng trận đau nhói.
Minh Thù ném cô ấy vào một nơi trong thành, lại đưa không ít bạc cho cô ấy: "Sau này sống một cuộc sống thoải mái đi."
"Thần Nguyệt, số bạc này..."
"Há, ta thuận tiện lấy ở phủ Thừa tướng, yên tâm, ta đã đã xoá ký hiệu trên bạc, cứ tùy tiện tiêu xài.
Sở Linh Nhi giật giật khóe miệng một cái.
"Cái này quá quý giá, ta không thể nhận."
Minh Thù lui lại một bước: "Ta còn có chuyện phải làm."
Không đợi Sở Linh Nhi mở miệng, thân ảnh Minh Thù đã biến mất.
-
Thái hậu phái người điều tra hành tung của Thái tử, muốn diệt trừ tận góc mầm tai hoạ này.
Mà trên triều đình không phục bà ta, không phải bị cách chức chính là bị giết.
Văn võ bá quan mặc kệ là bị ép hày là tự nguyện, hiện tại cũng đều nghe theo Thái hậu.
Không đúng, hiện tại hẳn là Thái Hoàng Thái Hậu.
Hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, trong cung từ trên xuống dưới một mảnh bận rộn.
Tiểu hoàng đế cùng Thái Hoàng Thái Hậu ngồi trên cao tọa, tiếp nhận bách quan bái triều.
Tiểu hoàng đế có chút sợ hãi rúc vào bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, mặc kệ triều thần phía dưới nói cái gì, tiểu hoàng đế đều phải nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.
Mà ngồi bên tay phải Thái Hoàng Thái Hậu chính là công chúa Như Hâm.
Công chúa Như Hâm vẫn uống rượu, âm tình bất định nhìn tiểu hoàng đế cùng văn võ bá quan phía dưới.
"Như Hâm." Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên vẫy tay về phía công chuâ Như Hâm.
Công chúa Như Hâm lập tức thu liễm thần sắc, nhu thuận đáp một tiếng: "Hoàng nãi nãi."
"Đến, tới chỗ Hoàng nãi nãi."
Công chúa Như Hâm đứng dậy đi qua, quỳ một chân trên đất, nắm chặt tay Thái Hoàng Thái Hậu: "Hoàng nãi nãi?"
"Đứa trẻ ngoan." Thái Hoàng Thái Hậu sờ đầu cô ta: "Nhìn sắc mặt này của con làm sao lại trắng như vậy, người bên cạnh hầu hạ không chu đáo?"
"Không có Hoàng nãi nãi, chính là vừa rồi đến gió hơi nhiều."
"Không có việc gì là tốt rồi, nếu không thoải mái nhất định phải nói với Hoàng nãi nãi."
"Dạ."
Tiểu hoàng đế co lại ở bên cạnh, có chút sợ hãi nhìn xem.
Công chúa Như Hâm ở đây càng được Thái Hoàng Thái Hậu sủng ái, nhưng cô ta là nữ nhân cho nên không thể làm Hoàng đế.
Yến hội tiến hành rất thuận lợi.
Sáo trúc êm tai, ăn uống linh đình.
Mắt thấy sắp kết thúc, trong đám văn võ bá quan đột nhiên có người ngã xuống, rượu cùng chén đĩa trên bàn rớt xuống đất tạo thành một tiếng vang to lớn.
Toàn bộ người đều nhìn về bên kia.
Còn chưa kịp đặt câu hỏi, văn võ bá quan liên tiếp ngã xuống đất.
Liền ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cùng công chúa Như Hâm cũng đều xuất hiện dấu hiệu choáng ván bủn rủn.
"Người đâu! Có ai không!" Thái Hoàng Thái Hậu hét lớn một tiếng.
Cấm quân trông coi bên ngoài xông tới, kết quả vừa đi vào, từng người cũng đều ngã theo.
Mấy tên thái giám đứng bên cạnh cầm khăn che miệng mũi, trong lúc hỗn loạn cấp tốc rời khỏi đại điện.
Thái Hoàng Thái Hậu lớn tiếng gọi người nhưng trừ nhóm Cấm Vệ quân vào đầu tiên cũng không còn người nào tiến đến.
Tất cả mọi người tê liệt trên mặt đất, trên mặt viết sự thấp thỏm lo âu.
Bọn hắn không biết chuyện gì xảy ra.
"Ai! Là ai!"
Thái Hoàng Thái Hậu gầm thét, bất quá bởi vì không có khí lực nên thanh âm kia cũng không lớn.
"Ta."
Nữ tử từ bên ngoài điện tiến vào, trên người cô còn mang theo tuyết, sau khi đi vào tuyết chậm rãi hòa tan, thấm ướt bả vai.
Nữ tử chậm rãi đưa tay, vỗ vỗ tuyết còn chưa tan ra hết, nhướng mày cười khẽ: "Không nghĩ tới còn có niềm vui bất ngờ đang chờ ta."
Trên mặt công chúa Như Hâm xuất hiện chữ X, trước đó không có, hiện tại đột nhiên xuất hiện.
"Là ngươi!" Thái Hoàng Thái Hậu nhận ra Minh Thù.
Là cô!
Là cung nữ trước đó chữa bệnh cho công chúa Như Hâm.
Nghe nói cô được phân đến Đông cung, bà ta còn nghĩ cung nữ này cũng có thể lợi dụng một chút.
Không nghĩ tới...
"Ừ." Minh Thù từ bên kia đi qua, từng bước từng bước đi lên đài cao.
Thái Hoàng Thái Hậu muốn lấy đồ vật đập Minh Thù, nhưng thật sự là không còn khí lực.
"Người đâu..."
"Đừng kêu, Cấm Vệ quân của ngươi hiện tại cũng đã nằm ngáy o o." Minh Thù nhắc nhở Thái Hoàng Thái Hậu.
Trên khuôn mặt tràn đầy
nếp nhăn của Thái Hoàng Thái Hậu lộ ra một chút tức giận cùng không thể tin được.
"Ngươi không phải tìm thái giám ép ta hạ dược Thái tử điện hạ sao?" Minh Thù cười nói: "Ta đây cũng chỉ là đáp lễ một chút. Nói đến, ngươi còn phải cảm ơn Thái tử điện hạ, bằng không thì ngươi cũng không có nhiều thời gian thoải mái như vậy."
"Ngươi..."
Minh Thù nhìn về phía công chúa Như Hâm không nói một lời bên cạnh.
Độ sáng này...
Minh Thù khẽ nhếch khóe miệng, bắt lấy cánh tay công chúa Như Hâm, tay công chúa Như Hâm Công đang giấu ở bên cạnh đột nhiên giương lên.
Dao găm sắc bén xẹt qua trước mắt Minh Thù, mấy sợi lông mi rơi xuống.
Kém một chút đã vạch vào mắt cô.
Minh Thù trở tay đem người chế trụ, một cước đạp xuống.
Sau lưng công chúa Như Hâm răng rắc một tiếng.
Cô ta nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng ánh mắt oán độc trừng Minh Thù.
Ánh mắt kia cho dù bị ánh sáng che chắn Minh Thù cũng có thể cảm giác được.
"Dạ Ảnh, ngươi đã trở nên yếu đi."
Dạ Ảnh: "..."
Mẹ, hắn có thể không yếu đi sao? Lại bị cô quăng xuống dưới như vậy, hắn ngay cả ký ức cũng đều sắp mất đi.
"Lần này lại bị ta bắt lấy." Minh Thù cười híp mắt nói: "Vận khí của ngươi thật tốt."
Vận khí của hắn tốt cái búa a!
Minh Thù trơn tru đem Dạ Ảnh trói lại, cũng nhanh chóng che miệng của hắn.
"Ngô ngô ngô..."
Ngươi mẹ nó có bản lĩnh thả ta ra, chúng ta đánh tay đôi.
Minh Thù yên lặng đạp một cước.
Nghĩ hay lắm.
Thật lãng phí đồ ăn vặt.
Đồ ăn vặt của trẫm không đáng tiền sao?
Một cước kia của Minh Thù thế nhưng là nhắm vào đạp, đau đến Dạ Ảnh trong nháy mắt nước mắt đầm đìa.
"Thái hậu." Minh Thù đi đến bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu hoàng đế kia đã dọa đến co lại thành một đoàn.
Trước đó tiểu hoàng đế cúi đầu, lúc này lại lộ ra một chút, Minh Thù mới phát hiện trên mặt hắn cũng có một chữ X.
Ngày hôm nay đây là thu hoạch lớn?
Từ nhỏ đã bị Thái hậu ép làm Hoàng đế bù nhìn... Thiết lập của nhân vật này cũng thật tốt.
"Ngươi muốn làm gì?" Thái Hoàng Thái Hậu cố gắng duy trì khí thế: "Hiện tại hoàng cung từ trên xuống dưới đều là người của ai gia, ngươi dám làm gì ai gia, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát?"
Minh Thù hỏi lại: "Tại sao ta phải trốn?"
Thái Hoàng Thái Hậu: "..."
Minh Thù mỉm cười: "Ta còn phải nghênh đón Thái tử điện hạ trở về, sao có thể trốn."
"Ngươi nằm mơ."
"Hừm, ta sẽ làm thật tốt." Minh Thù gật đầu: "Bất quá bây giờ ta phải mời Thái Hoàng Thái Hậu giúp ta một chuyện."
Minh Thù đem dao găm vừa rồi của Dạ Ảnh đưa cho bà ta: "Giúp ta giết cô ta."
Minh Thù chỉ về phía công chúa Như Hâm.
Tiểu tinh nghịch phải giết ngay tại chỗ.
Để hắn chạy liền phiền toái.
Thái Hoàng Thái Hậu: "..."
"Ngươi nói đùa cái gì?" Kia là công chúa bà ta sủng ái nhất, nữ nhân này điên rồi sao?
"Ta cũng không đùa giỡn với ngươi, nếu ngươi không giết, ta cũng để cô ta giết ngươi."
Trong thanh âm của thiếu nữ chứa đầy chứa ý cười.
Thái Hoàng Thái Hậu nắm chặt dao găm nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù làm dấu tay xin mời.
Nhưng Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên nhào về phía Minh Thù, ánh sáng chợt lóe lên, trong không khí vạch ra tiếng vang rất nhỏ.
Giết cô!
Giết cô!
Giết tiện nhân này!