Hứa Du Nhiên lên sóng hot search nhưng danh tiếng không tốt, mấy ngày sau Hứa Du Nhiên cũng không lên mạng livestream. Đoán chừng là muốn tránh đầu sóng ngọn gió, chờ trận hot search này qua đi.
Dù sao hot search cũng như đồ chơi rẻ tiền chỉ là nổi lên một thời gian, sóng gió qua đi liền trời yên biển lặng không lưu lại chút gì.
"Leng keng!"
Minh Thù buông chuột đi mở cửa, đứng ngoài cửa là nhân viên cửa hàng hoa nào đó, tay ôm một bó hoa đồng đỏ tươi.
"Tô tiểu thư, hoa của cô."
Minh Thù mỉm cười với người đưa hoa: "Tặng cho cậu."
"Tô tiểu thư."
Mặt người đưa hoa như đưa đám: "Cô đừng làm khó tôi, nếu tôi đem trở về phải bị trừ tiền lương."
"Tôi để nơi này cho cô nha!"
Người đưa hoa đặt hoa trên mặt đất chạy biến như làn khói, nếu hắn lấy về thực sự sẽ bị trừ tiền lương.
Nụ cười của Minh Thù sắp không duy trì nổi nữa.
Tên ngu ngốc Giang Vọng kia.
Theo đuổi người khác có thể theo đuổi bằng cách này sao?
Tám trăm năm cũng không thể được!
Trẫm vẫn nên kéo giá trị thù hận đi!
Cô nhìn hoa hồng một lúc lâu, cúi người ôm bó hoa vào nhà.
Tuy rằng Giang Vọng không đích thân tặng hoa, nhưng mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn hỏi Minh Thù có nhận được hay không.
Đương nhiên, cuối cùng đều là Giang Vọng xù lông kết thúc công việc.
Giang Vọng: Tôi mắt mù mới thích cô!
Giang Vọng tức đến không nói nổi.
Minh Thù: Đúng, anh chính là mù mắt cho nên hiện tại nhanh đi bệnh viện đi, nói không chừng còn có thể cứu vớt.
Giang Vọng: Tô Mãn cô thật quá đáng!
Minh Thù: Vậy anh có ban thưởng cho tôi không?
Giang Vọng không trả lời, đoán chừng là giận điên lên.
Gây gỗ với Giang Vọng xong Minh Thù duỗi người một cái, ngày hôm nay ăn... Làm chút gì vui vui đi!
Cô không cần làm việc, Kiều Vũ nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ cho cô.
Nghĩ cuộc so tài này hẳn là có thể nhìn thấy Hứa Du Nhiên, nhìn thấy Hứa Du Nhiên là có giá trị thù hận, Minh Thù lập tức sắp xếp đồ đạc, hí ha hí hửng chạy đến Thủy Tinh Quán.
"Tiểu Mãn, em đã đến rồi." Kiều Vũ gọi Minh Thù.
"Anh thất tình?"
Minh Thù nhìn Kiều Vũ hơi bất thường: "Hay là Thường Phong đạo tác phẩm của anh?"
Kiều Vũ trừng mắt nhìn Minh Thù: "Tiểu Mãn, em không thể nói gì tốt sao. Gần đây anh còn chưa có bạn gái, thất tình cái gì."
"Vậy anh có thể quen bạn trai!" Minh Thù nháy mắt cười.
Kiều Vũ thổi phì phì trừng mắt: "Tiểu Mãn, em cố ý chọc anh à?"
Hắn thở dài: "Trận thi đấu trước đó, thi đấu xong anh đã nói với em gần đây anh bị phiền đến sắp chết."
Minh Thù nhún vai theo Kiều Vũ vào hậu trường, em gái trong phòng làm việc hấp tấp chạy đến, sắc mặt lo lắng:
"Kiều ca, đã xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện gì?"
Hắn chỉ mới rời đi một chút, liền xảy ra chuyện?
Đoán chừng là cô gái kia không muốn nói to, kiêng kỵ xung quanh đều là người lạ, lúc này mới đè nặng âm thanh gấp đến độ giậm chân:
"Trang phục tham gia dự thi của chúng ta xảy ra vấn đề."
"Cái gì?"
Kiều Vũ nhanh chóng theo em gái kia đi qua một đám người vây xung quanh trang phục dự thi, mặt hiện vẻ khó xử.
"Xảy ra chuyện gì?"
Kiều Vũ chen vào, nhìn trang phục: "Xảy ra vấn đề ở đâu?"
"Kiều ca, trang phục..."
"Kiều ca tự xem đi."
Bọn họ cũng không biết giải thích thế nào.
Kiều Vũ gỡ trang phục xuống kiểm tra, sắc mặt càng ngày càng khó coi, trang phục rõ ràng có người phá hư hoàn toàn không thể mặc.
"Trước khi ra khỏi cửa còn kiểm tra qua, tại sao có thể như vậy?"
Kiều Vũ kìm nén lửa giận, nhìn người trong phòng làm việc.
Hắn không phải muốn nghi ngờ bọn họ, mà là căn bản không có lựa chọn. Từ phòng làm việc sang đây có thể tiếp xúc được trang phục, cũng chỉ có bọn họ.
"Anh nghĩ biện pháp xử lý trang phục trước đã, những chuyện khác chờ kết thúc thi đấu rồi tính."
Minh Thù nhắc nhở Kiều Vũ, thi đấu sắp bắt đầu tìm trang phục thay thế là vô cùng khó khăn.
Kiều Vũ im lặng gật đầu nghĩ có thể sửa trang phục hay không, nhưng trang phục bị phá hủy rất nghiêm trọng, căn bản không có cách sửa.
Kiều Vũ tức giận ném trang phục xuống, thở hổn hển có thể thấy cực kỳ tức giận.
"Kiều Vũ, đây là thế nào?"
Thường Phong đứng bên ngoài xem kịch, mặt đắc ý châm chọc:
"Có cần tôi giúp một tay không? Nể mặt chúng ta từng học chung một thầy, có thể giúp cứ nói tôi nhất định giúp."
"Mẹ kiếp!"
Kiều phá sản tức giận mắng một tiếng, hiện tại hắn còn không biết ai giở trò quỷ thì hắn không phải là Kiều phá sản.
Kiều Vũ xắn tay áo đi qua.
"Kiều ca đừng kích động, đánh nhau sẽ bị hủy tư cách."
Kiều phá sản hừ lạnh: "Dù sao cũng dự thi không được, hủy thì hủy. Hôm nay không
đánh cho hắn răng rơi đầy đất, tôi sẽ không gọi là Kiều Vũ! Các người buông ra cho tôi!"
Người trong phòng làm việc nhìn nhau, không dám ngăn cản.
Thường Phong có thể nhìn ra Kiều Vũ thật sự nổi giận, bắt đầu lui về phía sau: "Kiều Vũ, anh đừng xằng bậy, đây là hậu trường còn có phóng viên ở đây."
Kiều Vũ nào nghe lọt, tiến lên vài bước túm áo Thường Phong, tung một đấm hướng về phía hắn ta.
"A! Đánh người!"
Hậu trường có người thét chói tai, tình cảnh bắt đầu hỗn loạn.
Minh Thù nhìn Hứa Du Nhiên đứng cách đó không xa cô âm thầm đi qua, thừa dịp tất cả mọi người đang chú ý Kiều Vũ đánh người, nhanh chóng kéo Hứa Du Nhiên sang một bên.
"A."
Tiếng kêu đầy sợ hãi của Hứa Du Nhiên bị âm thanh của mọi người bao phủ.
Cô ta thấy bị người kéo đi, liền bốc lửa giận: "Tô Mãn, cô định làm gì?"
"Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn hẹn cô thôi."
Hứa Du Nhiên: "..."
Khùng chắc, mình và Tô Mãn có cái gì để hẹn.
"Buông ra."
Hứa Du Nhiên trừng Minh Thù, giọng nói dứt khoát: "Ở đây toàn là người, cô dám làm cái gì với tôi?"
Minh Thù mỉm cười: "Làm chuyện ân ái với cô..."
Hứa Du Nhiên thấy nụ cười đáng ghét trên mặt Minh Thù, nụ cười kia làm cô ta rất không thoải mái, giống như gai nhọn hung hăng đâm vào lòng cô ta.
Không đau, chính là làm người ta hoảng sợ muốn nhổ ra, hung hăng bẻ gãy.
"Tô Mãn..."
Hứa Du Nhiên lui về phía sau: "Cô đừng qua đây, hôm nay nếu cô dám động đến tôi, ta nhất định sẽ làm cô hối hận."
"Nha."
Minh Thù mỉm cười, trẫm sẽ chờ hối hận.
"Đến đây đi cục cưng."
Đánh xong trẫm còn có thể đi ra ngoài ăn đồ ăn vặt xem phim.
Cục cưng Hứa Du Nhiên: "..."
Bây giờ bên ngoài hỗn loạn, ai còn quản được trong góc phát sinh cái gì.
Hứa Du Nhiên căn bản không phải đối thủ Minh Thù, bị đè đánh một trận.
Hứa Du Nhiên ngồi một góc, khóc rống như suối, nguyền rủa Minh Thù mấy trăm lần.
Người xung quanh nhìn tấm màn che lung lay, cùng với tiếng kêu rầm rì "ái muội", nổi cả da gà.
Người nào...
Đến thời điểm này còn không biết xấu hổ như vậy.
Vì vậy thời điểm Hứa Du Nhiên lắc lư đi ra, liền nhìn thấy một vài ánh mắt quái dị.
"Hừ, chính là cô ta..."
"Chủ nhân của clip rất hot trước kia, có phải là cô ta hay không?"
"Hình như thế."
"Các ngươi nói cái gì!" Hứa Du Nhiên rống với mấy người đang bàn tán kia một trận.
"Thế nào, làm chuyện còn không cho người khác nói? Vậy cô đừng làm nơi công cộng, ở ngoài thì đi khách sạn nếu đói khát như vậy ra ngoài thuê phòng không tốt sao? Ghê tởm."
"Đúng vậy, cũng không chú ý một chút, nơi này là vườn hoa sau nhà của cô chắc?"
Hứa Du Nhiên nghe muốn phun máu, cô ta bị con khốn Tô Mãn đánh một trận, những người này này lại cho là cô ta...
"Là Tô Mãn đánh tôi!"
Hứa Du Nhiên tức giận gào lên: "Căn bản không phải như mấy người nghĩ."
Nhưng mà Hứa Du Nhiên nói, không ai tin lại còn bị cười nhạo.