Minh Thù đánh xong Hứa Du Nhiên, trò cười phía ngoài cũng đã xong. Thường Phong và Kiều Vũ đều bị mang đi, Minh Thù đi qua bên kia tìm.
"Tô tiểu thư."
Giang Vọng mang theo mấy người thư ký từ cửa khách VIP đến, hắn bước vài bước đến trước mặt Minh Thù, chặn đường cô.
Minh Thù nhướn mày: "Giang tổng anh trị hết mắt mù rồi à?"
Làm sao đi đâu cũng gặp phài bệnh thần kinh này vậy.
Bệnh thần kinh không biết là cố ý hay vô tình tạo cơ hội gặp gỡ?
A... Minh Thù một trận run rẩy, không ngờ bệnh thần kinh này có tâm cơ như vậy.
Lúc này nội tâm Giang Vọng vặn vẹo.
Cô mới cần trị mắt mù.
Thiên tài như lão tử cô cũng chướng mắt, không phải mắt mù thì chính là hỏng tim.
Thiên tài không tính toán với bệnh thần kinh.
Không tức giận.
"Không trị."
Giang Vọng cam chịu, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như tôi trị, sau này còn ai để ý Tô tiểu thư?"
Đoàn trợ lý run rẩy, Giang tổng đang nói cái gì bọn họ không nghe thấy không nghe thấy.
Từ khi Giang tổng gặp Tô tiểu thư, mọi người đều thấy không thích hợp... Cái này chẳng lẽ là sức mạnh của tình yêu trong truyền thuyết?
Minh Thù: "..."
Khuôn mặt trẫm đẹp như vậy, ai sẽ không muốn? Đùa gì thế, trẫm chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, đàn ông có thể theo đứng đầy Trường Thành đó.
"Rầm!"
Phòng bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng vang nhỏ, Minh Thù liếc mắt nhìn Giang Vọng nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Kiều phá sản phách lối đứng trước mặt Thường Phong, Thường Phong nghiêng mặt, trên mặt có thể thấy bằng mắt thường một dấu bàn tay.
Phòng không có người thừa, chỉ có một Tề Cảnh Thăng lúc này đứng giữa Kiều phá sản và Thường Phong, sắc mặt có chút không tốt nhìn chằm chằm Kiều phá sản.
"Kiều Vũ cậu..."
Kiều Vũ hất tay Tề Cảnh Thăng, giọng nói ngạo nghễ: "Tề Cảnh Thăng, chuyện tiểu Mãn lần trước tôi xem anh là bằng hữu nói giúp anh, bây giờ tôi nghĩ lại thật xin lỗi tiểu Mãn. Anh dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy đối phó với tôi, cần phải như thế sao?"
Tề Cảnh Thăng cũng không giận, thấp giọng nói: "Kiều Vũ, nghĩ đến Kiều gia một chút."
Giọng nói kia rõ ràng mang theo sự uy hiếp.
Kiều Vũ há miệng.
"Có Tô gia tôi ở đây, Kiều gia không gục được. Kiều Vũ, đánh hắn."
Minh Thù còn vỗ ngực, đứng ở cửa giựt dây Kiều Vũ.
Kiều Vũ quay đầu lại liếc nhìn Minh Thù ăn ý cười một tiếng, phất tay áo liền nói:
"Lão tử xem anh là anh em, anh còn muốn ngủ với lão tử."
Minh Thù: "..." Ớ!
Còn có vụ này nữa à!
Kích thích.
Minh Thù muốn xoay người lại đi đóng cửa, vừa quay đầu liền nhào vào một cái ôm ấm áp.
"Tô tiểu thư, ôm ấp yêu thương sao?"
Giọng nói của Giang Vọng vang lên đỉnh đầu cô.
"Đầu hoài (1) thì tôi có, tống bão chẳng lẽ không phải là Giang tiên sinh sao?"
Ai cho ngươi đứng phía sau, bệnh thần kinh trong lòng nhất định là cố ý.
Minh Thù liếc ra phía sau, cửa đã đóng, trợ lý Giang Vọng đứng bên ngoài cửa kính hoàn toàn chặn cửa.
"Nếu không thì cho em ôm lại?"
Giang Vọng hơi giang hai tay, bình tĩnh chờ Minh Thù ôm lại.
Minh Thù lui về phía sau, ghét bỏ: "Tôi sợ bị truyền nhiễm."
Giang Vọng: "..."
Có ý gì? Truyền nhiễm là cái trò gì?
Mắng hắn có bệnh?
Cô mới có bệnh!
Cả nhà cô đều có bệnh!
"Các ngươi... Hai người có thể đừng ve vãn nhau được không? Trong mắt còn có người sống như tôi đây hay không!"
Kiều Vũ đánh người xong, lúc này cực kỳ yên lặng nhìn tiểu thanh mai nhà mình và Giang Vọng.
Hắn ở chỗ này nước sôi lửa bỏng, bọn họ ở bên cạnh liếc mắt đưa tình.
Đố kỵ làm hắn muốn nổi lửa.
Minh Thù ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh đi tới nhìn Tề Cảnh Thăng bị đánh không nhẹ:
"Anh và vị Tề tiên sinh này còn có một đoạn tình yêu không thể nói?"
"Tiểu Mãn!"
Kiều Vũ tức giận trừng cô: "Anh đã như vậy, em còn trêu anh à?"
Minh Thù nhướng nhướng mày, thay đổi trọng tâm câu chuyện: "Còn tham gia thi đấu không?"
"Tham gia cái gì, không tham gia ghê tởm chết." Kiều Vũ ghét bỏ nói.
Hắn không phải ghê tởm tính hướng của Tề Cảnh Thăng, mà là cách làm của Tề Cảnh Thăng.
Lại liên kết với Thường Phong hãm hại hắn.
Biết rõ hắn và Thường Phong có thù, Thường Phong là ai chẳng lẽ Tề Cảnh Thăng còn không rõ sao?
"Đi thôi."
Kiều Vũ kéo Minh Thù rời đi: "Anh phải trở về ngủ một giấc, bị gây rối cả một ngày có thể vì tức mà anh sẽ chết."
Giang Vọng mở cửa cho Minh Thù, chờ Minh Thù và Kiều Vũ ra ngoài, Giang Vọng mới liếc mắt nhìn Tề Cảnh Thăng:
"Tề tiên sinh, chuyện hợp tác của chúng ta có thời gian bàn lại đi."
Cái có thời gian này tương đương là không đàm phán.
"Giang tổng..."
Giang tổng vốn là vì Minh Thù mà tới, chỉ trùng hợp thấy một mặt của Tề Cảnh Thăng, hiện tại đoán chừng là không còn gì để nói.
Nếu hắn dám bàn chuyện làm ăn gì với Tề Cảnh Thăng, đừng nghĩ đến chuyện cưa đổ Minh Thù gì nữa.
Mục tiêu
mà người ấy ghét, Giang Vọng cũng ghét.
"Giang tổng, bên ban quản trị điện thoại tới, có một cuộc họp..."
Lúc Giang Vọng đi ra, trợ lý nắm chặt thời gian báo cáo.
"Không đi." Giang Vọng lập tức từ chối.
"Thế nhưng..."
Đây là ban giám đốc, không phải hội nghị thông thường!
"Các ngươi về trước đi."
Giang Vọng nhìn bọn họ: "Không có việc gì thì đừng gọi điện cho tôi, có chuyện thì tìm phó tổng, hắn không giải quyết được thì mới nói với tôi."
"Giang tổng... Ngài muốn làm gì?" Trợ lý lạnh run.
Giang Vọng nghiến răng, lão tử muốn đi tìm cái bệnh thần kinh kia.
Giang Vọng bỏ rơi đám trợ lý không để ý Minh Thù dỗi hắn, mặt dày mày dạn theo bọn họ.
Dọc đường Kiều Vũ mắng to Tề Cảnh Thăng và Thường Phong, cuối cùng kéo Minh Thù đi quán bar.
"Anh thực sự xem hắn là bạn."
Kiều Vũ uống hơi nhiều, ôm vai Minh Thù: "Em biết không? Lúc anh mới ra nước ngoài ấy... Hức, chưa quen thuộc với nước ngoài, là hắn ta mang anh đi làm quen với cuộc sống nước ngoài..."
Giang Vọng lạnh lùng nhìn tay Kiều Vũ, thật muốn chặt rớt!
Đó là mục tiêu nhiệm vụ của hắn, dựa vào cái gì cho người khác ôm lâu như vậy!
Ánh mắt Giang Vọng quá mức lộ liễu, Minh Thù nhìn lại.
Giang Vọng trừng trở lại nhìn cái gì chưa thấy qua ai đẹp trai, chưa thấy qua cô ôm lại!
"Bạn anh rất nhiều, nhưng thật lòng làm bạn cũng chỉ có mấy người. Tề Cảnh Thăng tính là một, nếu không anh cũng sẽ không nhờ em giúp hắn... Hắn lại làm... Không được, anh không nuốt trôi cục tức này, không thể cho em chịu oan ức, anh đánh hắn một trận nữa..."
Giang Vọng nhìn Kiều Vũ say khướt, hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu.
[Cửu thiếu, ngươi đang đố kỵ sao?]
Giang Vọng hừ lạnh, đố kỵ? Đó là cái gì?
[Tâm tình bây giờ... Của ngài.]
Giang Vọng tiếp tục hừ lạnh, ta là không cam tâm bị người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo mục tiêu nhiệm vụ của ta.
Đúng!
Hắn tuyệt đối không phải đố kỵ.
Giang Vọng có chết cũng không nhận mình đố kỵ, hệ thống cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhắc nhở hắn phải tự mình chú ý.
Giang Vọng uống một ly lại một ly, hắn phải chú ý thế nào?
Hắn căn bản là không khống chế được chính mình.
Giang Vọng không biết uống bao nhiêu, trước mắt có chút hỗn loạn hình như có người rời đi.
"Giang tổng?"
"Giang Vọng?"
Giang Vọng mơ mơ hồ hồ thấy trước mặt có người, ly rượu trong tay bị người đoạt đi.
"Đừng uống nữa."
"Đưa cho tôi!"
Giang Vọng lớn tiếng, rống với người mơ hồ trước mặt: "Cô là gì của tôi, mắc gì quản tôi!"
Minh Thù thiếu chút nữa tát cho một cái.
"Tôi là Tô Mãn!"
Giang Vọng giùng giằng muốn giành rượu trong tay Minh Thù, trên mặt đỏ ửng không bình thường:
"Cô... Cô đi gọi Tô Mãn đến cho tôi, tôi muốn... Hức... Tôi muốn cô ấy thị tẩm (2)."
***
(1) Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác
(2) Thị tẩm: Sủng hạnh, lâm hạnh đều là từ ngữ dùng để chỉ việc cung tần, mỹ nữ phục vụ chuyện chăn gối cho đế vương Trung Hoa.