Khi Thẩm Hàm Nguyệt tách khỏi Minh Thù đã là nửa đêm, cô bay lượn lờ trên phố yên tĩnh.
Minh Thù chợt giật mình, nhìn bóng đen phía trước.
Hắn bước từng bước ra khỏi bóng tối, đi thẳng tới trước mặt Minh Thù mới dừng lại.
Ánh nhìn rơi xuống tay Minh Thù, vẻ mặt lạnh lùng nắm lấy cổ tay cô.
“Làm gì vậy?” Minh Thù co tay lại, cười ôn hòa:
“Còn muốn giết ta lần nữa à?”
Linh Yển không lên tiếng, lấy ra một hộp Vân Nam bạch dược, lại nắm tay cô, bôi thuốc lên vết thương trên tay.
Minh Thù nhìn hộp Vân Nam bạch dược, trước đây sao không biết Vân Nam bạch dược cũng làm ăn trong giới quỷ nhỉ? Có giấy phép không?
“Vì sao ngươi không tránh?” Linh Yển bôi thuốc xong, hạ giọng nói:
“Ngươi có thể tránh được.”
“Ta muốn nhìn xem thử có phải ngươi muốn giết ta.”
“Ta muốn giết ngươi, nhưng hiện giờ không muốn nữa.” Linh Yển không phủ nhận, hiện tại hắn càng phủ nhận sẽ càng khiến cô căm tức, chi bằng cứ rộng lượng thừa nhận.
Quan trọng nhất là lúc này có chút không hợp thời.
“Này, uống nhiều Vân Nam bạch dược quá à?” Uống tới hỏng não luôn rồi?
Sắc mặt Linh Yển trầm xuống: “Tùy ngươi nói thế nào cũng được, ta cảm thấy đối với người của địa phủ, ta không cần khách khí.”
Ừ, không sai, quan hệ giữa hắn và địa phủ cũng không tốt đẹp gì.
Nghi ngờ quỷ do địa phủ phái đến, hoàn toàn thiếu suy nghĩ.
Linh Yển tìm cho mình một lập trường ổn định, không hề có ý trở mặt, cười lạnh đặt thuốc vào tay cô rồi xoay người rời đi.
Minh Thù: “…”
Tên khùng này muốn ăn đòn à.
Minh Thù bay qua, thuận tay khoác qua vai.
Linh Yển: “…”
Hắn vẫn muốn giết cô thôi!
Nhưng Linh Yển không có cơ hội giết Minh Thù, hắn bị ấn xuống đánh cho một trận. Âm khí quanh người hắn thổi qua, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Minh Thù, Minh Thù có chút kinh ngạc buông hắn ra.
Linh Yển nén âm khí xuống: “Hết giận chưa?”
Minh Thù nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Chưa. Ngươi để ta đánh trả sao?” Ngươi muốn giết trẫm thì đánh một cái là xong, nhất định phải đánh vào chỗ hiểm.
“Ngươi coi ta là gì?” Linh Yển xoay người đứng dậy, giữ khoảng cách với Minh Thù.
“Quỷ? Không phải người cũng chẳng phải quỷ?”
Linh Yển: “…”
Cô mới không phải người chẳng phải quỷ!
Minh Thù nhào qua phía hắn, bàn tay Linh Yển vận âm khí nhưng khi Minh Thù nhào qua, hắn nhanh chóng rút hết âm khí về, tùy ý để Minh Thù ấn mình xuống đất.
[Cửu thiếu, gần đây tâm tình người không ổn định lắm, người nên nghỉ ngơi một thời gian.]
Ta rất khỏe.
Linh Yển không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng, ta rất khỏe, tâm tình rất bình thường, không bệnh tật gì.
[Cửu thiếu… Đừng ngại đi khám.] Hệ thống nhắc nhở [Người biết có rất nhiều người thực hiện nhiệm vụ sẽ bị đổ vỡ tình cảm, cửu thiếu, gần đây người thực sự không ổn, làm xong nhiệm vụ này, hãy nghỉ ngơi một thời gian đi!]
Ngươi mới có bệnh.
Lão tử không có bệnh.
[…]
Linh Yển cự lại, không thừa nhận mình có bệnh, hệ thống cũng hết cách.
Nhưng trong lòng Linh Yển hiểu rõ, tình trạng của hắn thực sự không ổn… Loại cảm giác này thật không tốt.
Minh Thù đánh Linh Yển xong liền nghênh ngang rời đi, bà nội nó, đồ ăn vặt vẫn đáng yêu hơn.
Đi sủng hạnh đồ ăn vặt của trẫm.
“Cứu mạng…”
Tiếng bước chân nhốn nháo ngày càng gần. Một cô gái nhỏ mặc đồ học sinh loạng choạng chạy đến, cả người là máu, trên mặt toàn là hoảng sợ. Cô vừa chạy vừa quay đầu, nhưng đằng sau cô trống không, cũng không có thứ gì.
Cô gái nhỏ không đứng vững, ngã lăn trên đất. Cô vươn tay, liều mạng bò về phía trước, tiếng kêu gào tuyệt vọng.
“Cứu mạng… Cứu tôi, ai cứu tôi với…”
Tu tu tu…
Minh Thù chạm vào tay.
Ừ?
Địa phủ điện đến…
Có chút cao cấp.
Minh Thù nhìn một lúc mới nghe.
“An Ca.” Bên kia điện thoại vang lên một âm thanh tang thương: “ Ở thành phố Đông Hoa cô đã gặp Linh Yển?”
“Ừ.”
“Linh Yển có chút không phù hợp, cô trông chừng hắn cho tôi, đừng để hắn làm loạn. Khi cần thiết, cưỡng chế đưa hắn trở về.”
“Ừ.”
“Chuyện ở thành phố Đông Hoa giải quyết sao rồi?”
Minh Thù nhìn cô gái nhỏ đang tắt thở trong TV: “Không có tiến triển gì.”
Đối phương thở dài: “Chú ý an toàn, có chuyện gì lập tức báo cho tôi.”
Nói thêm hai câu, đối phương liền cúp điện thoại.
Linh Yển không thích hợp… Đương nhiên hắn không thích hợp, to gan tới mức dám giết trẫm, sao có thể thích hợp.
Nhất định là uống nhiều Vân Nam bạch dược nên
não bị ngu ngốc luôn rồi.
Chỉ là đã kinh động đến Diêm Vương rồi sao?
Minh Thù nghĩ đến âm khí trên người hắn, luôn cảm thấy âm khí này rất kỳ lạ.
Đồ ăn vặt của trẫm đâu!
Để trẫm bồi bổ não.
Tạ Hồi mang theo túi lớn túi nhỏ toàn đồ ăn tìm thấy Minh Thù, một người một quỷ ngồi xổm trên bồn hoa dưới tiểu khu. Tạ Hồi cạn lời: “Chúng ta có thể chuyển qua chỗ khác không? Thế này người đi đường cũng thấy tôi như kẻ ngốc.”
“Bọn họ đâu có nhìn thấy ta.” Minh Thù thò bàn tay nhỏ vào trong túi, vô cùng tự nhiên: “Lẽ nào ngươi không phải kẻ ngốc.”
Tạ Hồi: “…” Đừng cho rằng cô là nhân viên công vụ của địa phủ là có thể tùy tiện nói xấu thiên sư chúng tôi!
Tạ Hồi nhìn quanh bốn phía, hạ giọng: “Gần đây lại có một người bị hại. Trước kia cứ một tuần một người, sau đó năm ngày một người, giờ đã rút ngắn thành một ngày một người. Người chết đều là nam, không phân biệt tuổi tác, khi sống làm nghề gì cũng có, lúc chết đều bị phanh ngực mổ bụng, nội tạng không thiếu gì.”
“Giết hết rồi thì sẽ không giết nữa.”
“…” Cô đừng có bổ sung quỷ cho địa phủ như vậy chứ, không đúng, quỷ đã chết rồi đều biến mất, đây là để giảm thiểu lượng công việc cho bọn họ! Âm hiểm!
“Nghiêm túc đi.” Vẻ mặt Tạ Hồi nghiêm túc:
“Ngay cả mục đích giết người là gì chúng tôi còn chưa biết, lượng âm khí ở hiện trường rất ít, nếu là lệ quỷ thì không thể ít như vậy.”
“Có thể là yêu tinh nghìn năm?” Minh Thù nghiêm túc nói: “Hồ ly tinh?”
“…” Hồ ly tinh cái quái gì.
“Hồ ly tinh là yêu khí, liên quan gì đến âm khí?”
Minh Thù nghĩ một chút: “Hồ ly tinh đã chết?”
“…” Tôi cạn lời.
Bọn họ cũng bắt yêu nhưng sau khi kiến quốc không được thành tinh, cho nên yêu tinh không ở trong núi tu luyện, chỉ mai danh ẩn tích an phận làm yêu quái. Vì vậy hiện giờ đặc biết ít yêu tinh, bắt cả ngàn con quỷ cũng chưa chắc gặp được một con yêu.
“Sao cô biết là hồ ly tinh?”
Minh Thù cười xem như đương nhiên: “Giáo trình thế giới yêu tinh.”
Bất kỳ ai nhắc đến yêu tinh, chím mươi phần trăm đều sẽ nghĩ đến hồ ly tinh.
“…”
Tạ Hồi cảm thấy thật khó nói chuyện với Minh Thù.
Người và quỷ không chung đường.
“Cho dù là gì, phải bắt nó lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Tạ Hồi hít sâu một hơi:
“Theo thời gian dự tính, chậm nhất là tối nay nó sẽ gây án lần nữa.”
Tạ Hồi lấy đồ ăn vặt ra mời Minh Thù, dù gì cũng là nhân viên công vụ của địa phủ, nếu là quỷ, chắc dễ bắt hơn bọn họ.
Minh Thù không yên lòng hỏi: “Cho nên các ngươi định làm thế nào?”
Trẫm còn muốn về ăn thịt chân giò kho tàu của nữ chính đại nhân, không muốn lượn lờ giữa đêm với mấy người.
“Người chết đều trong thành phố Đông Hoa, cho nên tôi đã mời không ít thiên sư phân tán trong thành phố. Một khi phát hiện chỗ nào khác thường, chúng tôi có thể chạy tới ngay. Làm xong việc này, tôi mời cô ăn một bữa!”
Tạ Hồi rất hiểu lòng người.