Sau khi đánh hai chiêu với Linh Yển, Minh Thù liền phát hiện tiểu yêu tinh này đang muốn giết cô.
Cô hơi kinh ngạc, lại hơi nghi hoặc một chút, sau đó liền bình tĩnh lại, không hề dao động.
Không biết Linh Yển từ đâu lấy ra một thanh kiếm, mặt trên âm khí vờn quanh, chém thẳng về phía Minh Thù. Minh Thù đưa tay nắm chặt trường kiếm, lưỡi kiếm làm rách bàn tay cô nhưng cảm giác cứ như cô không hề gì mà cười mỉm nhìn hắn.
“Ngươi biết ngươi đang làm gì không?”
Giọng nói kia nhẹ hẫng, dường như vọng đến từ nơi xa xôi.
Linh Yển hơi ngạc nhiên, khó chịu kỳ lạ. Hắn nắm trường kiếm chặt hơn, cuối cùng buông lỏng, lui ra phía sau một bước.
Hắn đang làm gì?
Không biết...
Vừa mới xảy ra chuyện gì hắn dường như đều hơi mông lung.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng cô, sâu thẳm tĩnh lặng, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Cuối cùng ngay cả kiếm hắn cũng không cần nữa mà trực tiếp rời đi.
Bầu trời đang tụ mây đen liền tản ra, ánh mặt trời lần nữa tỏa xuống, chiếu lên người Minh Thù nhưng cô lại không cảm giác được chút nhiệt độ nào.
Minh Thù buông kiếm ra, kiếm rơi trên mặt đất, tản ra từng luồng âm khí ở giữa trời đất.
Minh Thù mím môi cười.
Quả nhiên là hắn không có ý tốt gì.
-
Linh Yển bay thẳng đến ngoại ô mới dừng lại. Âm khí quanh người rất không ổn định, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá cơ thể mà thoát ra vậy.
Ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Những lời này như ma âm vờn ở bên tai.
Hắn đang làm cái gì?
Không biết.
Hắn cũng không biết mình đang làm cái gì.
Linh Yển ngăn chặn âm khí tán loạn này, từ từ đi về phía trước.
Vì sao hắn muốn giết cô? Đúng... vì nhiệm vụ, giết cô là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Thân thể này của hắn rất mạnh, mạnh đến mức không người nào có thể ngăn lại, hắn chỉ cần giết cô là có thể hoàn thành nhiệm vụ, không cần sách lược dài dòng lại phiền toái.
Nhưng vì sao hắn lại có ý nghĩ như vậy?
Hình như là bất chợt nảy sinh...
Không đúng.
Không phải hắn muốn như vậy.
-
Minh Thù trở lại phòng Tô Đồng, dường như không có gì khác biệt với lúc rời đi. Cô cười nhẹ, ngồi ở trước bàn đọc sách thẫn thờ khiến cho Tô Đồng hơi hoang mang.
Những lúc cô không có việc gì thì sẽ ăn cái gì đó chứ không phải ngồi thẫn thờ.
Đột nhiên không ăn, sao cảm giác có hơi đáng sợ thì phải?
Tiểu Hồng lòng vẫn còn sợ hãi từ cửa sổ bay vào, trốn đằng sau Tô Đồng.
“Cô sao vậy?" Tô Đồng hỏi Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng lắc đầu: “Đánh nhau với tên con trai kỳ quái, cảm giác hơi đáng sợ.”
Tô Đồng cũng không dám nói chuyện với Minh Thù. Cô suy nghĩ một chút, ra khỏi phòng nhìn quanh không thấy ai liền đến nhà bếp để làm một tô mì cho Minh Thù.
Cô mang đến đặt ở trước mặt Minh Thù, cẩn thận nhìn Minh Thù: “Chuyện đó... làm thế nào cô mới có thể ăn được cái này?”
Cô không biết quỷ thì làm sao ăn được đồ ăn nhân gian.
Nhưng cô ấy ăn rất suôn sẻ.
Người có thể ăn, cô cũng có thể ăn.
Minh Thù tiện tay dán một lá bùa ở phía trên, kẻ tham ăn địa phủ không ít nên đã sớm nghiên cứu ra chuyện làm sao có thể ăn được thức ăn nhân gian bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Minh Thù bưng bát bắt đầu ăn. Mì rất bình thường nhưng ăn thật ngon, không hổ là nữ chính, không uổng công cứu.
“Còn nữa không?" Minh Thù đói bụng, mới vừa rồi đánh một trận với tiểu yêu tinh kia, toàn bộ cơ thể đều đói rũ rượi.
“Ủa...”
Tô Đồng đi ra ngoài làm tiếp một bát, Minh Thù ăn hết mì nhà cô mới coi như xong. Minh Thù xoa bụng, cảm thán nói: “Buổi tối ta muốn ăn sườn kho tàu, chân giò kho tàu, gà kho tàu...”
Minh Thù chọn liên tiếp tên món ăn thịt kho tàu.
Khóe miệng Tô Đồng co giật: “Buổi tối mẹ tôi và chị đều ở đây, không thể làm cho cô.”
“A." Minh Thù có chút thất vọng, “Vậy ngày mai làm.”
Tô Đồng: “...”
Tô Đồng dọn dẹp bát, cô cầm một quyển sách ngồi đối diện Minh Thù, do dự một lát cuối cùng hỏi thành tiếng:
“Vì sao cô có thể đến gần tôi như vậy mà không sao cả?”
“Cô có họ hàng với nhím à?”
Hả?
Một lát Tô Đồng mới phản ứng được.
“... Không phải.” Tô Đồng lắc đầu: “Ngày hôm nay có một thiên sư cho tôi một cái bùa hộ mệnh, nói quỷ không thể đến gần tôi. Thế nhưng cô và Tiểu Hồng đều có thể đến gần tôi.”
Tô Đồng hoài nghi người thiên sư kia là một tên lường gạt, giờ thì bị gạt thật.
“Ta không phải quỷ thông thường." Minh Thù mỉm cười: “Bên đó là lệ quỷ, cũng không phải quỷ bình thường.”
Đương nhiên Tô Đồng biết Tiểu Hồng là lệ quỷ. Mấy ngày nay Tiểu Hồng luôn trốn phía sau cô nhưng cô cũng hoài nghi đây là chỉ là lệ quỷ giả.
“Cho tôi xem bùa hộ mệnh của cô.”
Tô Đồng lưỡng lự một chút rồi lấy bùa hộ
mệnh trên cổ mình ra.
Nó giống như loại bùa hộ mệnh đầy đường kia nhưng Minh Thù có thể nhìn ra cái này hẳn là bọc những thứ đồ khác.
Nguyên chủ vốn là nhân viên công vụ địa phủ, thứ thông thường đối với cô đều vô dụng, còn trên người Tiểu Hồng có dính khí tức của cô nên mới có thể lại gần Tô Đồng.
Minh Thù có ý bảo cô lấy về: “Thứ này tốt nhất cô đừng cho Tô Nhu sờ vào.”
Tô Đồng chớp mắt, vô cùng khó hiểu: “Vì sao, chị ấy...”
“Nhớ lời của ta nói là được rồi, ta sẽ không hại cô.” Minh Thù đưa tay sờ đầu cô, nụ cười dịu dàng: “Cô còn phải nấu thịt kho tàu chân giò cho ta mà.”
Tô Đồng: “...”
Lần đầu tiên nghe nói quỷ không hại người, là bởi vì người biết nấu cơm.
Cô gặp quỷ giả rồi sao?
Minh Thù lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, đột nhiên lên tiếng: “Ta có chút chuyện, Tiểu Hồng trông coi cô ấy, nếu như thiếu cọng tóc... thì tự hiểu.”
Tiểu Hồng lạnh run, không muốn cụt tay cụt chân.
“Quỷ các cô giờ cũng hiện đại như vậy sao?” Tô Đồng chưa hoàn hồn lại vì chứng kiến một con quỷ có điện thoại di động, cô sững sờ hỏi Tiểu Hồng.
“Cái này chưa là gì đâu, nhưng thứ đồ chơi kia cũng hơi đắt, tôi mua không nổi." Chủ yếu cô là lệ quỷ, không mua được chính quy, mua phi pháp thì quá đắt.
Tô Đồng: “...”
Minh Thù rời phòng, Minh Thù đọc tin tức được Thẩm Hàm Nguyệt gởi tới, đi về hướng khu vực trung tâm thành phố Đông Hoa.
Thẩm Hàm Nguyệt đợi cô ở một ngôi nhà của tiểu khu, trên tay mang theo một túi đồ ăn vặt. Minh Thù rất xem trọng Thẩm Hàm Nguyệt, nói chuyện có vài phần dịu dàng: “Sao vậy?”
“Tôi... Một người bạn hợp tác của anh trai tôi đã chết, hiện tại cảnh sát hoài nghi anh tôi, tôi phát hiện một số điểm nghi vấn." Thẩm Hàm Nguyệt cố gắng dùng giọng bình thường để nói, có thể Minh Thù nghe ra sự khẩn trương trong giọng nói của cô.
Thẩm Hàm Nguyệt nhìn vào tay Minh Thù: “Đại nhân, ngài bị thương sao?”
Minh Thù nhìn tay nói với vẻ không hề gì: “Vết thương nhẹ thôi. Đưa ta đi xem.”
Thẩm Hàm Nguyệt thấy Minh Thù không muốn nói, nhìn chằm chằm tay cô mấy lần rồi mới thu ánh mắt lại, dẫn Minh Thù đi về hướng bên trong tiểu khu.
Cửa phòng chỉ có giấy niêm phong được cảnh sát dán lên, Thẩm Hàm Nguyệt và Minh Thù đi vào. Vẫn là máu chảy đầy mặt đất, thi thể đã không còn nhưng Thẩm Hàm Nguyệt có ảnh chụp.
Và thi thể này cũng giống những thi thể trước kia, đều bị mổ bụng phanh ngực, lúc chết cũng cực kỳ hoảng sợ.
“Lúc đầu tôi cũng muốn tìm linh hồn của hắn, thế nhưng tôi không tìm được, dùng hệ thống điều tra thì thấy hắn còn ở nhân gian nhưng dù thế nào cũng không tìm được.”
“Tại sao lại hoài nghi anh cô?" Vụ án này thiên sư đã tham gia, biết không phải là do người làm, lẽ nào Thẩm Ảnh không phải người?
Thẩm Hàm Nguyệt nhíu mày: “Bởi vì hiện trường có vết máu của anh tôi, camera cũng chứng minh chỉ có mỗi anh tôi ra vào. Anh tôi đúng là có động tay chân với đối phương nhưng tuyệt đối không giết người.”
“Đại nhân...” Thần sắc Thẩm Hàm Nguyệt hơi chấn động: “Xin ngài giúp đỡ.”
Minh Thù ngồi vào ghế sofa: “Cô có nghe qua chuyện gần đây không?”
“Ừm." Chính bởi vì có nghe qua.
“Ta nghi ngờ chuyện này với chuyện tập kích chuyển phát nhanh Âm Dương là do cùng một tên làm ra.” Minh Thù ung dung nói:
“Gần đây âm khí rất tạp, ta chưa tiếp xúc với đối phương cho nên không có biện pháp theo dõi.”
Thẩm Hàm Nguyệt biết chuyện này, nhíu mày nhìn chằm chằm vào những vết máu trên mặt đất.