“Đó là một xác nữ!”
Minh Thù tặc lưỡi: “Đó là bệnh, cần phải chữa.”
Vẻ mặt Cô Dực khao khát: “Thân xác đó là một âm linh, nếu tiểu quỷ có thể có một đêm xuân với cô ta thì có thể tiến thẳng lên làm quỷ vương.”
“Giao thi thể cho ngươi cũng được.”
Minh Thù kéo Linh Yển về phía mình, âm khí cuồn cuộn của hắn đột nhiên lắng xuống. Minh Thù tỏ vẻ như chưa làm gì cả, nhếch mép khẽ cười:
“Dù sao thì cũng sắp có vật chủ mới rồi, chi bằng ngươi hãy giết Tô Nhu đi.”
Đôi mắt mỹ miều của Tô Nhu trợn trừng sợ hãi: “Cô Dực…”
Sao có thể như thế… sao cô ta có thể…
Cô Dực không đoái hoài gì đến Tô Nhu, chỉ thấy kì lạ: “Dù sao đó cũng là thân xác của ngươi, sao ngươi lại đồng ý giao cho ta?"
Minh Thù cười nói: “Có gì mà không bằng lòng chứ? Dù sao thì cũng chỉ là một cái xác mà thôi, làm quỷ thì cần phải biết nhìn xa trông rộng.”
“Ngươi cũng khá là biết thức thời đó.”
Cô Dực suy nghĩ giây lát: “Dù sao ta sở hữu thứ phế phẩm nhà ngươi cũng chẳng có ích gì.”
Hắn vươn tay về phía Tô Nhu, đột nhiên cô ta bị một sức mạnh kéo vào trong lòng bàn tay hắn, hắn bóp chặt cổ Tô Nhu.
“Đừng…” Cô ta không muốn chết.
“Cô Dực anh từng hứa với tôi sẽ giết chết cô ta mà, anh không được nuốt lời, đừng giết tôi.”
“Điều kiện cô ta đưa ra hấp dẫn hơn nhiều, tiểu Nhu đừng sợ, sẽ không đau đâu.” Cô Dực khẽ vuốt ve khuôn mặt cô ta, giọng nói dịu dàng như là đang thủ thỉ với tình nhân vậy.
“Đừng…” Tô Nhu càng lúc càng khó thở hơn, cô ta gắng sức nghiêng đâu nhìn Minh Thù:
“An Ca, đồ tiện nhân, ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu.”
“Ta vốn đã chết sẵn rồi mà.” Minh Thù cười đáp.
“...”
Một lúc lâu mà Hài Hòa Hiệu vẫn chưa nhắc giá trị thù hận đầy, mà Tô Nhu sắp chết đến nơi rồi nên cô vội vàng kêu dừng lại.
“Sao vậy? Không phải ngươi muốn ta giết cô ta sao?”
“Ta dọa cô ta một chút không được sao?” Minh Thù nói:
“Mau buông cô ta ra, cô ta mà chết thì ngươi phá hủy thân thể của ta mất.”
Cảm thấy chuyện này là lạ.
Cô Dực: “…”
Một lúc lâu sau, Cô Dực sầm mặt tức tối: “Ngươi dám chơi ta?”
“Đùa một tí thì có làm sao đâu?” Không chơi ngươi thì trẫm lấy đâu ra giá trị thù hận chứ.
“Á…” Cô Dực ném Tô Nhu đi, cô ta vội vàng há miệng húp lấy từng hơi khí.
An Ca cố tình để mình rơi vào tình cảnh khổ sở thế này.
Cô ta đúng là đồ điên, còn điên loạn hơn cả Cô Dực.
Trong tiềm thức, nỗi sợ của Tô Nhu với Minh Thù càng trở nên lớn hơn, cô ta cũng chẳng hiểu tại sao lại vậy. Rõ ràng Cô Dực ra tay với mình tàn độc hơn nhiều…
Minh Thù bắt gặp ánh mắt căm hận của Tô Nhu. Nghĩ gì thế không biết, có cần phải lôi qua đây đánh cho một trận không nhỉ?
Ngay trong lúc đó.
Linh Yển đột nhiện cựa mình thoát ra khỏi tay cô, vọt về phía Cô Dực.
Bề ngoài có vẻ như Cô Dực không hề phòng bị nhưng thực ra hắn vẫn luôn để tâm. Hắn an toàn tránh được cú công kích đầu tiên của Linh Yển, hắn không dám xem thường Linh Yển bèn vận hết công phu ra giao đấu.
Tách ra khỏi Minh Thù, những âm khí vừa bị đè nén xuống lập tức dâng lên, hắn hơi dừng lại một chút. Cô Dực nhân cơ hội đó đánh lén, Linh Yển may mắn tránh được.
“Rầm!”
Tô Nhu không may bị đẩy bay vào tường rồi ngã lăn xuống đất, đau đớn tột cùng.
Cô ta còn chưa kịp thở một hơi, một tảng đá lớn bên cạnh lại sắp sửa rơi xuống.
Tô Nhu sợ hãi nhìn tảng đá, cơ thể cô ta cứng ngắc tránh không nổi nữa rồi.
“Á… đau quá”
Thể xác đau đớn nhưng tâm cam còn đau đớn hơn nhiều.
Cô ta không cam tâm.
Rầm…
Miếu đá bắt đầu rung chuyển. Minh Thù vốn định lôi Tô Nhu ra nhưng thấy không kịp nữa bèn trở mình chạy về phía quan tài.
Cô Dực cũng bay về phía quan tài, hai người chạm mặt nhau ở đó.
Hắn vươn tay về phía quan tài.
Minh Thù lùi sang một bên, không hiểu đó là loại vũ khí thần kỳ gì. Cô thoát khỏi tay hắn, xoay mình trên không trung đâm thẳng về phía cổ hắn.
“Chỉ với thứ vặt vãnh này mà cũng muốn làm ta bị thương?”
Vừa dứt lời Cô Dực nắm lấy thứ vũ khí đó nhưng chỉ một giây sau đã buông ra. Hắn lùi ra sau vài bước nhưng thứ vũ
khí sắc nhọn đó vẫn tiếp tục đâm về phía hắn..
“Ngươi…”
“Đừng quên ta là quỷ dưới âm phủ đấy.” Minh Thù cười như không có chuyện gì xảy ra.
Cô Dực hơi hoảng sợ vội xoay người, vọt nhanh về phía Linh Yển. Miếu đá càng rung lắc dữ dội hơn, dường như có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.
Lúc bấy giờ Linh Yển đang bị oán khí xâm chiếm, không thể giao đấu với Cô Dực.
Cô Dực định dùng Linh Yển để uy hiếp Minh Thù bèn túm chặt lấy tay Linh Yển, lập tức có một luồng âm khí tràn tới kéo Linh Yển qua.
“Hừ!”
Cô Dực vẫn chưa cam tâm từ bỏ, thứ đã đến tay sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
Nhân lúc Minh Thù đang kiểm tra Linh Yển, hắn lại lao về phía quan tài thêm một lần nữa.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên bên ngoài có một tiếng sấm rền vang, sau đó vô số luồng ánh sáng rọi xuống, cả thế gian được rọi sáng.
Rõ ràng là Minh Thu đang nắm tay Linh Yển, đột nhiên lại không thấy gì nữa. Cô ngoái đầu nhìn thấy Linh Yển đang nắm chặt Cô Dực đẩy hắn ngã xuống cạnh quan tài.
“Linh Yển đừng giết hắn! Tha cho hắn đi.”
Nhưng Linh Yển không hề nghe thấy lời Minh Thù, năm ngón tay vẫn cứ đâm thẳng về phía ngực Cô Dực.
Minh Thù bóp trán.
Giá trị thù hận của trẫm.
Cô vội kéo vàng kéo Linh Yển ra, Linh Yển vốn định ra tay nhưng khi vừa chạm đến Minh Thù, sát ý liền lắng xuống.
Minh Thù đỡ lấy khuôn mặt hắn đặt một nụ hôn lên.
Linh Yển chỉ thấy một luồng hơi ấm chảy khắp toàn thân, lệ khí và oán khí trong người tức thì đều bị thanh lọc hết.
“Bình tĩnh hơn chưa?”
Linh Yển ngờ ngệch gật đầu.
Thấy hắn đã ổn Minh Thù bèn quay sang Cô Dực: “Ấy đừng có chết, ngươi chết rồi ta biết làm sao.”
Cô Dực: “…”
Ta chết rồi thì ngươi sẽ được an toàn. Nguơi còn mong ta không chết, rốt cuộc thì ai mới là kẻ điên đây!
Thân xác của Cô Dực đã tàn tạ hơn so với lúc nãy rất nhiều. Vừa rồi Linh Yển cũng không dùng nhiều sức lắm mà lại khiến cho Cô Dực không còn sức lực gì nữa, đến mở miệng nói cũng khó khăn, chỉ thể có thể căm giận lườm Minh Thù.
Cô ta cố tình đây mà.
“Hắn sao rồi?” Minh Thù hỏi Linh Yển.
Linh Yển cúi đầu: “Ta lấy lại sức mạnh của ta.”
Minh Thù vẫn nhìn chằm chằm, Linh Yển đành nói: “Vốn nhờ vào sức mạnh của ta, Triệu Đức Sinh mới gọi hắn tỉnh lại được, ta thu hồi thì hắn chỉ còn đường chết.”
“Ngươi cho hắn một ít được không, đừng để hắn chết.” Giá trị thù hận của trẫm, đồ ăn vặt của trẫm!
Linh Yển ngước mắt lạnh lùng cự tuyệt: “Không.”
Coi sức mạnh của lão tử là nước sao, đã lấy lại rồi còn cho đi một ít.
Tức chết đi được!
Miếu đá càng rung mạnh hơn, đá rơi ngày một nhiều. Linh Yển kéo Minh thù nhảy vọt về phía sau, Minh Thù nhanh tay kéo theo cả Cô Dực.
Thế là Cô Dực được Minh Thù kéo ra cùng.
Trong lúc Cô Dực còn đang ngơ ngác thì hắn đã được kéo đi phấp phới như một phiến lá trong gió.
Muốn chém muốn giết gì thì hãy cho một nhát nhanh gọn đi.
Tiếng sấm đã nhỏ dần, các thiên sư và thôn dân vẫn đang đấu pháp cùng nhau, nhưng có vẻ vẫn còn đang bị giam hãm trong một hoàn cảnh khó giải thích nào đó.
Linh Yển ngoái đầu lại thấy Minh Thù đang kéo theo Cô Dực bèn giáng một chưởng về phía đó.