Minh Thù thấy Linh Yển đánh Cô Dực hồn bay phách lạc.
“Sao ngươi lại giết hắn?”
“Cần phải giết hắn.” Linh Yển chí khí hùng hồn, nhiệm vụ của hắn chính là giết chết Cô Dực.
“Tại sao cô không cho ta giết hắn?”
Tên đàn bà bên kia còn chưa giải quyết, lại gặp thêm tên nữa.
Minh Thù cười ha ha, chắc chắn là tiểu yêu tinh này tới đối nghịch với ta.
Minh Thù lấy một chiếc bánh bao ra, hung hăng cắn hai miếng.
Cuối cùng, không nhịn được, đánh Linh Yển một trận.
Linh Yển tức giận, bày ra vẻ mặt - quả nhiên cô vì người khác đánh ta, nhìn Minh Thù không nói lời nào.
Tỉnh lại đi, hỏng hết hình tượng rồi!
-
Các thiên sư thoát khỏi ảo cảnh, phát hiện mọi chuyện đều đã kết thúc, lại ngỡ ngàng một hồi.
Kết thúc rồi sao?
Đã nói để bọn họ cứu thế giới mà?
Ở đâu trên thế giới cần cứu?
Bọn họ cứu một thế giới giả sao?
“Bị chôn rồi...”
Tạ Hồi nhìn về hướng miếu đá, tự lẩm bẩm.
Một lúc sau, hắn nhìn Minh Thù gặm bánh bao bên cạnh: “Chúng ta không đào chỗ này lên, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Hay cho nổ đi?” Minh Thù đề nghị.
Tạ Hồi giật khóe miệng: “Nhưng mà trong này là thân xác của ngươi.”
Minh Thù cười ung dung, có dáng vẻ của cao nhân: “Đã chết rồi, hà tất phải quan tâm thể xác.”
Tạ Hồi: “…”
Trước là ai ngồi xổm trước thể xác, sống chết muốn hoàn hồn?
Là hắn sao?
Là hắn sao!
Đương nhiên không thể bỏ nơi này. Các thiên sư thương lượng, quyết định bày trận pháp, người thường sẽ không đến đây được.
Còn Linh Yển... hắn chỉ có thể về tầng địa ngục thứ mười chín đợi.
Dù sao cũng không ai biết oán khí trong cơ thể của hắn lúc nào sẽ khống chế hắn, giả sử khống chế hắn phá hủy thế giới, biết tìm ai tính sổ?
Minh Thù nhìn đống tàn tích, yên lặng gặm hai miếng bánh bao.
Bùa trấn hồn được chuyển thành bùa thả hồn.
Triệu Đức Sinh muốn biết chuyện ở Tây Sở quốc nên đã trộm quỷ từ địa phủ. Lần đầu tiên hắn thất bại, bị trục xuất khỏi giới thiên sư.
Sau đó, hắn thí nghiệm rất nhiều năm, cuối cùng thành công bắt được Cô Dực.
Linh Yển nói, trước đây rất lâu, Cô Dực đã thèm thuồng sức mạnh của hắn, đó là khoảng thời gian hắn được thả ra. Lúc đó Cô Dực là một thiên sư rất lợi hại nhưng lại đi nhầm đường, sau khi Cô Dực chết bị đánh xuống tầng địa ngục thứ chín.
Nếu như ban đầu dùng Tô Đồng thì khả năng của Cô Dực không kém như vậy.
Tô Nhu chết, Cô Dực cũng đã chết.
Giá trị thù hận của trẫm chỉ còn lại... Linh Yển.
Trẫm chạy từ ngoài tới đây, kết quả lại như vậy, vì sao trẫm phải đến đây chứ?
Trời đất ơi.
-
Diêm Vương nghe nói Minh Thù chẳng những không phục hồi mọi thứ như cũ mà còn làm hỏng, tức đến mức bệnh tim tái phát.
Nhưng Minh Thù căn bản không về địa phủ, chỉ đóng gói Linh Yển trả về. Lúc này cô đang ăn chân giò ở nhà Thẩm Hàm Nguyệt.
Tô Nhu mất tích, cả nhà Tô Đồng bận rộn tìm người, không rảnh làm chân giò cho cô.
“Đại nhân, ta không cần theo Tô Nhu nữa phải không?”
Tiểu Hồng bay qua bay lại bên cạnh Minh Thù, chỉ nhìn được không ăn được, thật dằn vặt. Có vài lần, cô suýt được ăn.
“Bên cạnh cô ấy có một người đàn ông, dương khí quá nặng, mỗi lần tới gần hắn đều khó chịu.”
Minh Thù hừ một tiếng.
Lại có tiểu yêu tinh muốn cướp nữ đầu bếp của trẫm.
Tiểu Hồng: “...”
Đại nhân, vậy là sao? Theo hay không theo?
“Thẩm Hàm Nguyệt.” Thẩm Ảnh từ trên lầu đi xuống, thấy người ngồi trong nhà bếp, nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ không thích nhưng cũng không nói gì: “Tối nay, chủ nhà bên đó bảo về ăn cơm.”
Thẩm Hàm Nguyệt im lặng đưa chân giò vừa làm xong tới trước mặt Minh Thù, nhẹ nhàng từ chối: “Anh, em không đi.”
Ngại vì Minh Thù đang ở đây nên Thẩm Ảnh nhẫn nhịn: “Buổi tối anh tới đón em.”
Thẩm Ảnh căn bản không cho Thẩm Hàm Nguyệt có cơ hội từ chối, nói xong cũng vội vàng đi khỏi.
Minh Thù liếc Thẩm Hàm Nguyệt, tiếp tục gặm chân giò của cô.
Thẩm Hàm Nguyệt mím môi lại, vẻ mặt trước sau như một đều thờ ơ, nhìn không biết đang nghĩ gì.
Chân giò của Minh Thù vẫn chưa gặm hết. Bên kia, tổng bộ chuyển phát nhanh Âm Dương gọi tới không ngừng, công nghệ đen của địa phủ không có vụ tắt máy và ngắt mạng.
Có thể từ chức không?
Tổng bộ chuyển phát nhanh Âm Dương.
Minh Thù đi vào thấy hai băng chuyền dùng để chuyển phát nhanh đã bị phá hủy, lúc
này hàng chuyển phát nhanh đã chồng chất tại cửa vào, nhìn hơi đồ sộ.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu quỷ run lẩy bẩy giải thích: “Không biết kẻ nào đã dùng thuốc nổ bên trong chuyển phát nhanh, trực tiếp phá nổ hai băng chuyền.”
Minh Thù nheo mắt: “To gan vậy sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã phái người đi bắt rồi, nhưng bây giờ băng chuyền xảy ra vấn đề, chỉ có đại nhân mới có thể tu bổ lại.”
Minh Thù: “...”
Cảm giác như kêu trẫm trở về làm thợ sửa chữa?
Băng chuyền cần một lượng âm khí lớn, Minh Thù thân là người phụ trách của chuyển phát nhanh Âm Dương, chỉ còn biết xắn tay áo lên.
Sửa băng chuyền xong, vẫn chưa xong, còn bị ùn đống đơn hàng khiến cho Minh Thù không có thời gian ăn chân giò.
“Đại nhân, có quỷ chỉ trích thái độ phục vụ của chúng ta kém.”
“Chuyển phát nhanh Âm Dương chỉ là một công ty không chi nhánh, muốn thái độ tốt thì tự mình đi tìm nơi nào cao cấp ấy.”
“Đại nhân, ở đây có quỷ nói tốc độ của chúng ta quá chậm.”
“Kêu hắn đến đây làm.”
“Đại nhân, ở đây có quỷ... ơ…”
Tiểu quỷ đột nhiên ấp úng.
“Cái gì?” Minh Thù ngẩng đầu.
Tiểu quỷ không dám nói, đưa máy tính bảng cho Minh Thù: “Đại nhân, ngài tự xem đi.”
Nói xong nhanh chóng ra ngoài.
Tin nhắn trên máy tính bảng nhảy ra liên tục.
[Đưa An Ca nhà các người đến tầng địa ngục thứ mười chín cho ta]
[Đưa An Ca nhà các người đến tầng địa ngục thứ mười chín cho ta]
[Đưa An Ca nhà các người đến tầng địa ngục thứ mười chín cho ta]
Minh Thù: “...”
Tầng thứ mười chín có thể kết nối mạng?
Yên lành làm quỷ đi, lên mạng làm gì?
-
Linh Yển đợi ở tầng mười chín trống rỗng, khá hơn so với lần trước, ít nhất lần này hắn không bị còng.
Lúc Minh Thù tới, cô thấy Linh Yển không làm gì nằm trên mặt đất, ánh sáng trên đỉnh đầu bao phủ hắn, trông rất cô đơn.
Minh Thù hít thở sâu, chậm rãi đi tới.
“An Ca, lúc nào ta mới có thể ra ngoài.”
Giọng nói của Linh Yển u sầu, dường như có thể cảm nhận được nỗi buồn phiền.
Hắn ở chỗ này sắp điên rồi.
“Ra ngoài hủy diệt thế giới sao?” Minh Thù ngồi xổm bên cạnh hắn:
“Ta không muốn trở thành đồng lõa của ngươi.”
Linh Yển mở mắt ra là có thể thấy cô, vốn đang yên lặng thì đột nhiên vang lên âm trầm thấp: “An Ca, cô ước ta không ra được, để cô ân ái với cái tên Tạ Hồi kia có phải không?”
Hắn biết rõ trường hợp của mình, cho nên lúc bị đưa về cũng không nói gì.
Thế nhưng thời gian dài như vậy, cô cũng không tới thăm hắn.
Lương tâm bị chó cắn rồi sao?
“Đúng vậy, ngươi giận sao. Ta ở bên ngoài tìm trai trẻ, ngươi cứ ngoan ngoãn đợi ở đây!”
Ngươi giết chết hai người làm trẫm mất hai mục tiêu để lấy giá trị thù hận, trẫm không tìm ngươi tính sổ, ngươi còn thách đố trẫm.
Linh Yển xoa mũi hừ lạnh, xoay người áp Minh Thù xuống mặt đất dửng dưng hôn, ngang ngược mà bá đạo.
Không gian lớn như vậy tràn đầy không khí mập mờ.
Trong ánh sáng, hai người thân hình chồng chéo, say đắm mê hồn.