Minh Thù đợi Kim Đông Nhất ngủ say, cẩn thận nhảy ra sân, cỏ nhỏ ở góc tường thấy cô đi ra thì tiếng hét thất thanh “a” vang lên. Khóe miệng Minh Thù giật giật, may mà người khác không nghe được tiếng hét thảm thiết của cỏ nhỏ.
Tối hôm nay Giản Oánh có một vở tuồng hay, cô nhất định phải đi xem, nhân tiện kéo giá trị thù hận.
Bây giờ còn có một vấn đề rất quan trọng đó là... mua đồ ăn vặt.
Con sen, tiền từ đâu mà ngươi có?
Không có!
Cho nên trẫm quyết định làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau hai giờ, Minh Thù ôm cảm ơn người có lòng tốt đã cho cô đồ ăn vặt, xuất hiện ở một con ngõ nhỏ yên tĩnh.
Gió lớn trăng mờ, ăn đồ ăn vặt... không phải, thời cơ tốt để nhân vật nam chính và nữ chính gặp nhau.
Minh Thù không thấy được ngõ nhỏ có người, cô suy nghĩ một chút, nhấc chân đi vào trong ngõ hẻm.
Ánh sáng mờ tối, Minh Thù chỉ có thể dựa vào đôi mắt để tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt cô tập trung vào trên chiếc rương cũ kỹ bị vứt một đống nằm trong ngõ nhỏ.
Minh Thù mở chiếc rương ra, nhìn thấy trong đó có một con mèo đen nằm cuộn tròn lại... Không sai, đây chính là nhân vật nam chính đại nhân của chúng ta - Dạ Lăng.
Hắn là một yêu quái, làm nhân vật nam chính chắc chắn không phải là một con mèo yêu không uy phong giống loại này, chỉ là lúc hóa thân, hắn dùng hình thái con mèo. Tuy Minh Thù cũng không biết vì sao, nhưng có lẽ là do nữ chính thích?
Lúc này Dạ Lăng rất yếu đuối nhưng vẫn cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn về phía... con yêu xuất hiện bên cạnh mình.
Minh Thù đưa tay ra xách cổ nó lên, vừa đưa nó ra ngoài thì giọng nói của Giản Oánh xuất hiện: “Cô đang làm gì?”
Giản Oánh thở hổn hển vừa chạy đến nơi, cách cũng đã gần hơn. Cô ta thấy khuôn mặt người đang xách con mèo lên đã hơi biến sắc, sao lại là cô ta?
Người này không là ai khác mà chính là con yêu mà ban ngày cô ta đã gặp.
Tại sao cô lại ở chỗ này?
Đội trưởng không đưa cô ta trở về sao?
Cô ta muốn làm gì với Dạ Lăng?
Đầu óc Giản Oánh trở nên hỗn loạn, cố gắng nghĩ lại những cốt truyện mà cô đã xem qua. Cô đã đến đây trước, nhưng không ngờ nữ chính lại không đến, ngược lại chỉ có yêu ở chỗ này, cô xem trong truyện không viết đến... Chẳng lẽ là trước khi nữ chính gặp được nam chính, sẽ xuất hiện con yêu này trước?
Giản Oánh nhìn con mèo đen trong tay cô, nuốt một ngụm nước bọt, vì nhân vật nam chính, Giản Oánh lấy dũng khí: “Con mèo kia là của tôi.”
“Của cô?” Minh Thù từ chỗ chiếc rương bỏ hoang đi đến, nheo mắt nhìn Giản Oánh: “Có viết tên của cô sao?”
Giản Oánh hơi sợ hãi, dù sao cũng đang đối mặt với yêu, nhưng cô lại không cam lòng buông tha Dạ Lăng như vậy. Cơ hội tốt như thế, nếu như cô ta cứu Dạ Lăng, Dạ Lăng còn có thể ở cùng nữ chính hay sao?
Cô cũng không muốn rơi vào kết cục của Giản Oánh như trong truyện.
Giản Oánh nén nhịn sự sợ hãi: “Vừa rồi tôi có chút chuyện nên để tạm nó ở chỗ này, cô trả nó lại cho tôi đi.”
“Tôi không trả thì sao?”
“Cô...” Đối phương là yêu, không nên chọc giận cô ta, cô không phải là đối thủ của yêu, nhưng cô ta muốn như thế nào mới có thể giành lại Dạ Lăng.
Ngày hôm nay cô thu phục được con yêu kia ở trung tâm thương mại, sao giờ đến chút sức đánh trả cũng không có vậy.
Trong đầu Giản Oánh rất nhanh đã thay đổi đối sách.
“Cô muốn thế nào mới bằng lòng trả nó lại cho tôi?”
Giản Oánh quyết định lùi một bước, hỏi yêu cầu của Minh Thù.
Minh Thù mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong ngõ hẻm yên tĩnh: “Cô đánh cho tôi một trận, thế nào?”
Giản Oánh: “...” Đó là yêu cầu gì chứ?
Dạ Lăng vẫn luôn giữ yên lặng, bị Minh Thù dùng tư thế xách mèo để cầm.
Đang xách theo hắn nhất định là một con yêu, nhưng đối diện lại là người...
“Sao thế, sợ à?”
“Tại sao tôi phải để cô đánh, cô mau trả mèo lại cho ta, nếu không... tôi báo cảnh sát.” Giản Oánh nghĩ lại mình còn có thể báo cảnh sát!
Yêu quái làm loạn trong thành phố, bị bắt sẽ bị giam giữ trong phòng tối nhỏ.
“Nhanh báo đi, chúng ta để cho cảnh sát đến phân định đúng sai xem con mèo này rốt cuộc có phải của cô hay không.”“Cô báo đi.” Minh Thù mang gương mặt bình tĩnh, thậm chí cười nhẹ nhàng thách đố:
Giản Oánh: “...”
“Đó vốn chính là mèo của tôi, tại sao con người cô lại như vậy, cướp đoạt đồ của người khác vui lắm sao?”
“Nghe
thấy không, cô ta nói anh là đồ đạc đấy.” Minh Thù đưa tay chọt chọt mặt của chú mèo Dạ Lăng.
Dạ Lăng liếc đôi mắt sắc bén nhìn Minh Thù, chưa xong đã lại âm trầm trừng mắt về phía Giản Oánh với sự nhẫn nhịn tràn ngập, dường như có người đang rút đi không khí.
Giản Oánh nhìn lại ánh mắt Dạ Lăng, chấn động trong lòng, hoảng sợ vô cùng.
Cô biết Dạ Lăng chẳng phải là chủ nhân dịu dàng hiền lành gì.
Giản Oánh hơi muốn bỏ cuộc, nhưng trong lòng rất không cam tâm, cô ta kiên trì nói lần nữa: “Cô không trả mèo cho tôi, cô muốn làm gì với nó?”
“Tôi sẽ không trả.” Nhanh tức giận đi, nhanh hận trẫm đi.
Giản Oánh không có khả năng giành giật, thấy Minh Thù đi đến phía mình, cô ta hơi sợ hãi: “Cô muốn làm gì?”
“Làm thịt.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Giản Oánh, cô không thể tin được trợn to mắt. Yêu... có loài yêu đến lúc chọn bạn đời mới có thể xác định giới tính, cho nên bề ngoài cũng không thể tin được.
“Cô không được qua đây...”
Giản Oánh nói giọng run run, cô ta giờ đã không để ý tới Dạ Lăng nữa, bản thân cô ta còn khó bảo toàn.
“Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ một chút.” Minh Thù nói một câu lưu loát lưu manh như lời thoại rồi tới gần Giản Oánh, lúc cô ta quay người, cổ tay cô ta bị nắm lại:
“Đừng chạy chứ.”
Giá trị thù hận còn chưa cống hiến, chạy cái gì mà chạy.
“Không phải cô rất muốn con mèo này sao? Bây giờ không muốn nữa à?”
“Tôi không cần nữa, cho cô cho cô.” Sắc mặt Giản Oánh trắng bệch. Cô chẳng qua là biết cốt truyện, có một chút cảm giác về sự lợi hại, bây giờ gặp phải một vở kịch mình không biết, cô hối hận muốn chết.
Sớm biết sẽ không lỗ mãng như vậy, có lẽ con yêu này sẽ không làm gì với Dạ Lăng, đợi cô ta đi rồi cô sẽ về đây lại, lúc đó không còn chuyện gì nữa.
“Cũng đã muộn rồi, tôi vẫn cứ muốn đánh cô.”
“Vì... vì sao vậy, tôi đã không cần rồi mà.” Giản Oánh thất thanh.
“Dung mạo cô đáng yêu.”
“Tôi... a...”
-
Minh Thù không ngờ sẽ gặp Hoa Giản, lại là lúc cô đánh Giản Oánh.
Hoa Giản đứng ở đầu kia của con hẻm, ánh đèn đường lẻ loi hắt lên trên người hắn. Cái bóng hiện lên một nửa, nó đã bị màn đêm nuốt chửng, tả không được sự yên lặng.
Giản Oánh là một người dễ khóc, nhìn thấy Hoa Giản như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, chạy về phía hắn gọi to: “Đội trưởng cứu mạng... Cô ta muốn giết tôi, đội trưởng cứu mạng.”
Hoa Giản từ đầu kia đi tới, giày da va chạm vào mặt đất, có tiếng nho nhỏ vang lên.
Hắn hỏi: “Vì sao đánh người?”
“Nhìn ngứa mắt thì đánh thôi.” Minh Thù đứng lên.
“Đội trưởng...” Giản Oánh từ dưới đất bò dậy, khuôn mặt phờ phạc chạy đến phía sau Hoa Giản:
“Đội trưởng, cô ta cố ý đánh tôi, cô ta là yêu.”
“Ôi chao, lão đại, tôi đây vừa quay người đi một cái là đã không thấy tăm hơi anh đâu, chạy đến chỗ này làm gì vậy?” Giọng nói Lộ Cửu truyền đến, hắn chầm chậm đi tới:
“A, chị Giản Oánh, tại sao chị lại ở chỗ này, cô gái này cũng ở đây, xảy ra chuyện gì rồi?”
Hoa Giản gọi hắn: “Lộ Cửu.”
Lộ Cửu vẫn mang gương mặt kỳ quái: “Lão đại?”
“Đưa Giản Oánh trở về trước.”
“Đội trưởng, cô ta...”
Ánh mắt Hoa Giản nhìn qua, câu nói của Giản Oánh nghẹn lại trong họng. Người của văn phòng yêu quái, đáng sợ nhất chính là Hoa Giản.
Giản Oánh co rúm người lại, rõ ràng cô ta là yêu, vì sao đội trưởng năm lần bảy lượt buông tha cho cô ta?
Không phải nói, người đàn ông này không bao giờ nể tình đối với yêu sao?