Giản Oánh với đầu óc đang mơ hồ đã bị Lộ Cửu mang đi, Minh Thù ôm đồ ăn vặt của mình từ dưới đất lên, lại tìm ra Dạ Lăng từ trong góc.
Nó hiện đang bị thương, bằng không sớm đã bỏ chạy.
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Hoa Giản.]
Minh Thù nheo mắt, thôi xong, kim chủ biến thành đối tượng giá trị thù hận.
“Vì sao đánh người?” Hoa Giản lặp lại câu hỏi với cô.
“Đánh cũng đã đánh rồi, anh còn muốn giúp cô ta đánh trả sao?” Minh Thù cười nhìn hắn:
“Tôi đúng là muốn đánh nhau với cô ta, sao vậy? Làm yêu quái chính là thích làm thì làm, không được sao?”
“Nơi này có quy củ.” Hoa Giản nói.
“Quy củ là người định, dựa vào cái gì tôi phải tuân thủ?” Trẫm là yêu, trẫm không nghe.
“Sinh sống ở thế giới loài người, phải tuân tuân theo quy củ.” Giọng nói Hoa Giản vẫn ôn hòa như cũ:
“Nếu không cô đừng đi ra.”
“Tôi cứ ra đấy, anh đánh tôi đi.” Minh Thù mang theo đồ ăn vặt và mèo yêu rời đi, còn phải đi tìm con sen cho Dạ Lăng, đến lúc đó bảo nữ chính đại nhân làm đồ ăn ngon cho trẫm.
Đi đi!
Bước đi của Minh Thù hưng phấn lên rất nhiều, nhưng Hoa Giản giữ cánh tay cô lại.
Minh Thù nghiêng đầu: “Anh à, anh muốn mời tôi ăn đồ ăn vặt sao?” Nếu như anh mời tôi ăn đồ ăn vặt, tôi tạm thời sẽ không tức giận với anh.
Cúi đầu vì đồ ăn vặt.
Chính là dễ nói chuyện như vậy đấy.
Hoa Giản suy nghĩ một lát hỏi: “Tôi mời cô ăn, về sau cô sẽ nghe tôi?”
Minh Thù không vui: “Anh ơi, không nên có lòng tham như vậy.”
Một bữa đồ ăn vặt đã muốn mua chuộc trẫm, xem trẫm là ai chứ?
Minh Thù rút tay mình về, mang theo Dạ Lăng ung dung đi tìm nữ chính.
Đi ra khỏi con ngõ nhỏ, cô mới nhớ tới một việc... Nữ chính ở đâu xuất hiện chứ?
Nếu nữ chính gặp nam chính ở chỗ này, vậy cô ta nhất định sẽ tới nơi này, đợi ở đây cũng được.
“Cô đứng ở chỗ này làm gì?”
Hoa Giản theo đi ra, ánh mắt rơi xuống con mèo ở trên tay cô, ánh mắt bình tĩnh không lay động dường như hiện lên một tia rung động nhưng thoáng qua đã tiêu tan.
Minh Thù mở miệng nói bừa: “Ngắm cảnh đêm.”
Hoa Giản: “...” Một mảng đen như mực, ngay cả đèn đường cũng chỉ có vài cái, có cảnh đêm gì đẹp mắt chứ?
Hoa Giản còn muốn nói điều gì, nhưng điện thoại rung lên, nói rằng đã phát hiện tung tích yêu quái bọn họ đang truy lùng.
Hoa Giản cúp điện thoại: “Đi theo tôi.”
Minh Thù liếc hắn một cái, lắc đầu.
Điện thoại di động lần nữa rung lên, Hoa Giản không thể làm gì khác hơn là căn dặn cô ở chỗ này chờ, hắn giải quyết xong chuyện bên kia sẽ đến đón cô.
Sau cùng, hắn lại căn dặn một câu: “Không cho phép đánh người lung tung.”
Minh Thù hứ cười một tiếng, thật sự cho rằng người nào cũng có thể khiến trẫm đánh sao? Đồ ăn vặt của trẫm không cần tiền sao!
Minh Thù đợi chừng nửa giờ ở đầu con đường, một nữ sinh vội vã đi về phía bên này. Có lẽ là đã muộn, cô gái đó đi vài bước lại quay đầu nhìn, bước chân hơi mất trật tự.
Đợi cô gái đi đến gần, Minh Thù mới phát hiện có người đi theo cô.
Minh Thù ngồi yên dưới ánh đèn đường, rất dễ dàng phát hiện được, có lẽ người kia phát hiện có người nên do dự một lát liền quay người bỏ chạy.
Cô gái thấy vậy, nhẹ thở phào một tiếng, chống vào bức tường bên cạnh thở dốc, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô lấy lại bình tĩnh đi về phía Minh Thù, sợ hãi nhắc nhở: “Cô... sao cô vẫn chưa về nhà? Nhanh đi về đi, vừa rồi có người theo tôi, nơi đây không an toàn.”
Vừa rồi nhờ có cô ta ở đây nên tên theo dõi cô bỏ chạy, nhưng lỡ như hắn chưa chạy được xa, lại quay trở về thì làm sao bây giờ?
Minh Thù cắn một cây Pocky, ánh mắt trong veo nhìn cô gái: “Cô thiếu mèo không?”
“Hả?”
An Tri Linh hơi mông lung, đêm khuya gặp phải một người hỏi cô có cần mèo hay không, cô... không lẽ đã gặp phải thứ gì bẩn rồi chăng? Nghe nói gần đây nơi này không an toàn.
Nhưng cô gái trước mặt cười rất hiền lành...
Minh Thù kéo cái rương chứa Dạ Lăng đến trước mặt cô gái, cười tủm tỉm nói: “Ừm, cần không?”An Tri Linh nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt tràn đầy sự thấp thỏm. Vốn muốn nói không muốn, nhưng lời đến khóe miệng lại thay đổi: “Mèo... mèo gì chứ.”
An Tri Linh liếc mắt nhìn vào trong rương,
bên trong quả thực có một con mèo co ro. Đáy lòng cô thầm thở phào, đúng là mèo thật.
An Tri Linh cũng thích động vật nhỏ, nhưng cô vẫn cảm thấy khá kỳ lạ: “Cô không nuôi sao?”
Minh Thù tiếp tục cắn Pocky: “Nuôi không nổi.”
Trẫm sắp không nuôi sống nổi mình nữa, đâu có tiền nuôi nam chính.
Thì ra là vì nuôi không nổi... An Tri Linh nghĩ như vậy, trong đầu tự động điền thêm cho vở kịch.
An Tri Linh do dự một lát, đáy lòng có chút lo lắng về người theo dõi mình vừa rồi sẽ quay lại: “Vậy tôi mang nó về vậy, nhà cô ở gần đây sao? Chúng ta cùng nhau trở về đi.”
“Nhà của tôi...” Minh Thù dừng một chút: “Có thể về nhà cô không?”
“Hả? Vì sao vậy?”
Minh Thù thành thật nói: “Bởi vì nhà tôi không có gì cho tôi ăn, tôi đói bụng.”
Trái tim An Tri Linh giật thót lên, trong đầu đều toàn là các loại mánh khoé bịp người trong ti vi, nhưng đối diện với một Minh Thù cười híp mắt, nghĩ đến vừa rồi nhờ Minh Thù nên người theo dõi mình đã bỏ đi, cô không nói nổi lời cự tuyệt mà đành gượng gật đầu.
Nữ chính đúng là thiện lương dễ gạt.
Minh Thù vui tươi theo An Tri Linh về nhà.
An Tri Linh đi một khoảng, cảm giác mình hơi thiếu suy nghĩ khi bằng lòng với một người xa lạ. Nhưng cô đã đồng ý rồi, giờ cũng không thể thay đổi được nữa.
Nhìn qua cô ấy tuổi không lớn lắm, vẫn là con gái, có lẽ là bởi vì trong nhà không cho cô nuôi mèo nên cô chạy ra ngoài, muốn tìm cho con mèo một người chủ mới, nhưng giờ lại luyến tiếc...
Tâm trạng An Tri Linh đã thoải mái một chút.
Con người khi đối diện với con gái yếu đuối thường sẽ không tự chủ được mà hạ thấp cảnh giác.
Nhà An Tri Linh không xa, đi một lát đã đến nơi.
An Tri Linh mở cửa, mời Minh Thù vào nhà: “Cô vào nhà ngồi đi.”
Nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, có quần áo và giày nam, nhưng hai cửa phòng đều mở, hiển nhiên không có ai.
Trước tiên An Tri Linh đặt mèo vào chỗ tốt, để túi xách xuống rồi mở tủ lạnh ra lấy đồ ăn cho Minh Thù: “Cô xem cô thích ăn cái gì.”
“Cô không nấu ăn được sao?” Trẫm đặc biệt đến đây là để ăn đồ cô làm gì đó.
“Tôi?” An Tri Linh sửng sốt một chút, lẩm bẩm giải thích:
“Bình thường tôi đi học, đều là anh tôi làm cơm, tôi rất ít... nhưng ăn chút nóng cũng tốt, tôi xem một chút tủ lạnh còn có cái gì không.”
Cô sắp thi tốt nghiệp trung học, mỗi ngày học từ buổi tối đến rất khuya. Bình thường đều là anh của cô làm cơm, nhưng hôm nay anh có việc không ở nhà, cô định ăn bừa một chút lấp đầy cái bụng là được.
Nhưng bây giờ có người, An Tri Linh không thể làm gì khác hơn là đi vào bếp.
Đáy lòng Minh Thù đã có dự cảm không lành, nhưng có câu đó là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có thể nữ chính chỉ là bị chuyện học tập làm trễ nãi chuyện làm đầu bếp thì sao?
Làm người vẫn nên phải có mơ ước.
Nhưng mà hiện thực lại vô tình cho Minh Thù một cái tát.
Mộng tưởng vẫn chỉ là mộng tưởng, đó cũng bởi vì là mộng.
Tài nấu nướng An Tri Linh...
Không muốn phê bình.
Trẫm vẫn là nên đi ăn đồ ăn vặt thôi.
Minh Thù chịu đựng ăn hết thức ăn, không thể lãng phí, sau đó không chút do dự đứng dậy: “Cảm tạ khoản đãi, tôi về nhà đây.”
An Tri Linh đứng dậy tiễn Minh Thù, có chút bận tâm: “Muộn như thế, một mình cô không sao chứ?”
Minh Thù vỗ vai An Tri Linh, giọng nói thành khẩn: “Tối rồi còn dẫn một người xa lạ vào nhà rất nguy hiểm, suy nghĩ chút đi.”
An Tri Linh: “...” Không phải là do cô muốn đi theo tôi về nhà sao?