Giọng nói của Lộ Cửu Minh Thù cũng vừa hay nghe thấy được.
Giản Oánh chết.
Minh Thù: "?"
Sao lại chết?
Lộ Cửu vẫn còn đang nói, thời gian tử vong vào lúc bốn giờ chiều, khi đó Hoa Giản còn đang nằm ở trên giường, không phải hắn giết, vậy thì là ai làm?
Tên tiểu yêu tinh kia lại tiêu diệt mất phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm rồi?
Ánh hào quang của nhân vật chính đâu? Bị giết chết như vậy, không khoa học...
Minh Thù đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng Hoa Giản: "Là anh làm sao?"
Nghĩ đi nghĩ lại, tên tiểu yêu tinh này muốn giết Giản Oánh, thật ra căn bản không cần tự mình động thủ, hắn có thể thuê giết người!
Hoa Giản tắt điện thoại, bình tĩnh lắc đầu phủ nhận: "Tôi vẫn luôn ở cạnh cô".
Cho dù có là do lão tử làm thì có sao?
Ha ha!
Cô có thể đề phòng tôi một lúc, chứ có đề phòng tôi cả đời được không?
Hoa Giản liều chết không thừa nhận, Minh Thù cảm thấy chính là hắn, lần trước cũng như vậy. Phần tiếp theo có phải là phải bảo vệ thật sát phiếu đồ ăn vặt không?
Minh Thù xoay người xuống giường, trong lòng Hoa Giản đột nhiên trống rỗng. Hắn nhanh chóng nhào qua ôm lấy cô, cằm đặt lên vai cô: "Có phải là cô đói rồi không? Tôi gọi đồ ăn."
Minh Thù: "..."
Đường tưởng rằng trẫm như vậy là sẽ không hoài nghi ngươi!
...
Bức thư Kim Đông Nhất đưa cho Minh Thù cũng không viết chuyện gì quan trọng trong đó, chỉ là bảo với cô tu luyện cho tốt, đừng ở với Hoa Giản mà chôn vùi tiền đồ của mình.
Cho dù có ở cùng Hoa Giản cũng đừng làm chuyện đó với hắn.
Thân thể tổn hại thì con đường tu luyện của cô sẽ xảy ra nhiều biến cố.
Minh Thù cũng rất bội phục Kim Đông Nhất, cháu của ông mà ông không quan tâm, ngược lại sao lại quan tâm đến mình như thế? Chẳng lẽ là do mình đẹp?
Kim Đông Nhất là người trước đây đã khởi xướng việc thí nghiệm, nhưng ông ấy lại nửa đường rút lui. Tôn Quốc Mậu lợi dụng tài liệu mà ông ấy để lại, bắt đầu làm xằng làm bậy...
Minh Thù buồn phiền vì Hoa Giản, đêm hôm đó liền rời khỏi nhà, đi tìm bọn tiểu yêu tinh để lôi kéo giá trị thù hận khắp thế giới, phá huỷ văn phòng yêu quái.
Minh Thù làm như vậy đã đắc tội với không ít người ở trên, cuối cùng sau khi thảo luận quyết định hẹn để nói chuyện với cô.
Hiện tại đội ngũ yêu tinh ở bên cạnh cô càng ngày càng lớn, năng lực của yêu tinh so với người thường lợi hại hơn nhiều. Bọn họ tụ tập lại muốn làm cái gì, nói không chừng bọn họ còn không ngăn cản nổi.
Việc hẹn nói chuyện là rất cần làm.
Nhưng mà Minh Thù lại cự tuyệt.
Đối phương đương nhiên chưa từ bỏ ý định, năm lần bảy lượt tìm cô.
Cuối cùng Minh Thù bằng lòng hẹn nói chuyện.
Địa điểm là ở Tĩnh Sơn.
Ngoài người phụ trách của văn phòng yêu quái đến ra, còn có một gương mặt xa lạ mang một cặp kính đen, nhìn qua là một người rất ôn hòa.
Người tổng phụ trách giới thiệu đó là người được bên trên phái tới, bọn họ gọi anh ta là Lữ Cục.
Cũng không biết là cục trưởng cục gì.
Minh Thù không để ý lắm: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, giải tán văn phòng yêu quái, từ nay về sau chúng ta giải tán, ai về nhà nấy."
Lữ Cục đẩy đẩy gọng kính: "Cô Đào Tiễn, cô đã từng nghĩ qua nhân loại về sau phải làm sao chưa? Mục đích ban đầu lúc văn phòng yêu quái được thành lập đó chính là để bảo vệ nhân loại. Nếu như văn phòng yêu quái giải tán, có yêu quái làm loạn ở thế giới loài người thì phải làm sao?"
Minh Thù nhướng mày: "Mục đích ban đầu là để bảo vệ loài người, nhưng kết quả thì sao?"
"Đó là ngoài ý muốn, hành vi cá nhân của Tôn Quốc Mậu, chúng tôi cũng không rõ." Lữ Cục có chút đau lòng nhức óc nói:
"Văn phòng yêu quái sẽ không làm ra chuyện này, Tôn Quốc Mậu chúng tôi sẽ xử lý, sau này sẽ không phát sinh ra những chuyện như thế này nữa".
"Tôn Quốc Mậu đã lén thực hiện nhiều năm như vậy rồi, mọi người đều không phát hiện ra, nếu làm lại một lần nữa thì cũng rất dễ". Minh Thù nhún vai.
"Yêu và người khác nhau, không nên để các người quản."
Minh Thù nói khó, Lữ Cục nhíu mày: "Vậy cô Đào Tiễn làm thế nào để bảo đảm rằng yêu sẽ không hại người?"
"Cái này không cần ông phải quan tâm, ta sẽ giải quyết."
"Cô Đào Tiễn giải quyết thế nào?" Lữ Cục nhìn qua thì ôn hòa nhưng thực ra là đang ngầm giấu đi sự sắc bén:
"Yêu quái trên toàn quốc, cô Đào Tiễn biết được bao nhiêu? Hiện tại cô có thể thống lĩnh được những yêu quái này, nhưng cô chắc chắn cô có thể thống lĩnh được tất cả yêu quái?
Minh Thù thong dong tự tin mỉm cười: "Tôi có thể."
Lữ Cục: "..."
Đàm phán kết thúc trong sự không vui.
Đại Bảo đã khôi phục lại dáng vẻ quốc bảo của hắn, lúc này đang ôm măng gặm, hàm hồ hỏi Minh Thù: "Đại vương, bọn họ nhất định sẽ còn quay lại."
Minh Thù đương nhiên biết bọn họ sẽ còn quay lại, một
ngành mà quốc gia thành lập ra, sao có thể nói tan là tan.
Minh Thù tìm đến phú hào của giới yêu tinh, sai bọn họ đi mua lại thôn Loan Nguyệt.
Phú hào có tiền, tỏ ý sẽ lập tức đi làm luôn.
....
Két...
Minh Thù đẩy cửa sân.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, hoa đào phủ kín lối, phủ thành một lớp dày, lúc giẫm lên giống như đạp lên vải bông vậy.
Hoa Giản ngồi trước bàn đá dưới gốc cây, hắn bò lên bàn ngủ.
Lúc Minh Thù và văn phòng yêu quái giằng co thì Hoa Giản đã không còn đến văn phòng yêu quái làm nữa rồi.
Minh Thù giẫm lên cánh hóa đào, đi tới trước mặt hắn, hồi lâu mới đưa tay kéo kéo lông mày của hắn.
"Đào Tiễn". Hoa Giản nắm lấy cổ tay của Minh Thù, lấy tay của cô áp lên mặt của mình, không hề mở mắt.
"Tôi rất nhớ cô."
"Vậy mà anh còn giết Giản Oánh."
"Không phải là do tôi giết". Không thể thừa nhận, mặc dù hắn không biết là tại sao nhưng hắn vô thức nhận ra rằng nếu như thừa nhận thì sẽ chết chắc.
Lão tử tuyệt đối không phải là vì sợ cô.
Nếu như thừa nhận, nhiệm vụ kia chắc chắn sẽ không làm được!
"Vậy thì tại sao cô ta lại chết?"
"Ngoài ý muốn."
"Lừa gạt người ngoài thì còn được, chứ là tôi thì không được." Minh Thù rút tay về, đi tới dưới gốc hoa đào.
Hoa Giản mở mắt ra: "Cô rõ ràng không thích cô ta, vì sao lại quan tâm đến sự sống chết của cô ta như vậy?"
Minh Thù chống vào thân cây, quay đầu mỉm cười: "Rõ ràng anh cũng không có thù với cô ta, vì sao lại muốn giết cô ta?"
Hai người nhìn nhau không nói gì. Có dòng điện truyền trong không khí, dường như rằng ai dời tầm mắt đi trước, ai chột dạ thì người đó sẽ thua.
Trong chớp mắt, Hoa Giản liền muốn thốt ra lời.
Nhưng hắn tự bóp mình một cái, đè xuống ý nghĩ đáng sợ bên trong đầu mình.
"Giết yêu rồi!"
"Cứu mạng! Vô lễ!"
Giọng nói của cỏ nhỏ từ bên ngoài tường truyền vào. Minh Thù cười, dời tầm mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ lên thân cây, tốc độ rơi xuống của hoa đào có thể thấy được bằng mắt thường.
"Cô làm gì đấy?" Hoa Giản nhíu mày.
"Dọn nhà."
Hoa Giản đứng lên: "Đi đâu?"
Cô dọn nhà rồi thì lão tử phải làm sao?
Minh Thù lại không hề giấu giếm: "Thôn Loan Nguyệt."
Cây đào hóa thành điểm sáng bay vào trong cơ thể Minh Thù. Hoa đào trong sân đều biến mất sạch sẽ, không sót lại chút gì.
Minh Thù nhấc chân đi ra ngoài, Hoa Giản ôm lấy cô từ phía sau: "Hoa Giản, tôi thích em."
Thích em.
Vì sao?
Không biết...
Dù sao thì...
Hoa Giản cứ ôm Minh Thù như vậy, không nói gì.
Hắn muốn phủ nhận điều gì đó nhưng lại không biết phải phủ nhận từ đâu, có chút mờ mịt luống cuống, hắn có thể nghe rõ được tiếng tim mình đang đập.
Hoa Giản nắm thật chặt cánh tay, ôm Minh Thù càng chặt hơn nữa, tăng giọng lên nói: "Tôi thích em."
Minh Thù đẩy tay hắn ra, bước ra ngoài. Hoa Giản vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cô.
Minh Thù đi tới cửa, hơi quay đầu lại: "Còn không đi, định để tôi rước kiệu đến đưa anh đi sao?"
Khóe miệng Hoa Giản không nhịn được mà nhếch lên: "Em đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì."
"Ồ." Minh Thù “ồ” một tiếng sau đó không nói gì nữa.
Hoa Giản sợ hãi, mím môi đi ra ngoài, trịnh trọng bổ sung: "Tôi sẽ rước kiệu đến cưới em."
Minh Thù bị đả kích: "Tìm một công việc trước đã, để mua kiệu."
Hoa Giản: "..."
Lão tử có tiền tiết kiệm!
Cho dù không đi làm thì cô cũng không chết đói được!
Hoa Giản bước ra sân, hắn đóng cửa sân, lúc này mới đuổi theo Minh Thù: "Coi như em đồng ý lời tỏ tình của tôi rồi nhé?"
"Không."
"..."
Đao đâu rồi!