Thôn Loan Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất để xây dựng kiến trúc, các loại giải trí và những con phố đồ ăn.
Phú hào sợ không đủ đất, còn mua lại hết bốn phía. Trước đây thôn Loan Nguyệt gặp chuyện không may, những người khai thác kinh doanh đều không dám động vào nơi này.
Có người tiếp nhận vụ khó này, những người khai thác kinh doanh đều rất vui vẻ, phú hào dường như không tốn bao nhiêu tiền.
Dù sao trước đây bọn họ đến cả dỡ cũng không dỡ được...
Nhưng thôn Loan Nguyệt xây dựng xong bắt đầu kinh doanh, thu hút hết nhóm khách này đến nhóm khách khác, lúc kiếm được đầy thì đám khai thác kinh doanh đều kinh ngạc.
Tốc độ này cũng quá nhanh đi!
Đội công nhân này đã bắt đầu làm chưa?
Thôn Loan Nguyệt không đổi tên nhưng thôn Loan Nguyệt bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành một thôn nhỏ.
Ở chính giữa trồng một gốc cây đào.
Cây đào nở hoa liên tục, trở thành cảnh tiêu biểu nhất của thôn Loan Nguyệt.
Minh Thù trồng bản thể ở đây, cỏ nhỏ cả ngày kêu phải giết yêu cũng bị cô chuyển qua. Vốn dĩ cỏ nhỏ trồng ở cạnh cô nhưng sau lại bị Hoa Giản sắc mặt trầm ngâm chuyển ra bên ngoài.
Mà không biết từ lúc nào lại truyền ra ngoài là các cặp tình nhân nếu cầu nguyện bên dưới cây hoa đào thì có thể ở bên nhau đến đầu bạc răng long.
Những người độc thân không có đối tượng nào đi lạy cây hoa đào thì sẽ có được vận đào hoa.
Sau đó lại có du khách treo bảng lên người Minh Thù, Minh Thù thấy trên người mình càng ngày càng có nhiều bảng hơn, trong lòng không ngớt phiền muộn.
Lạy cô thật sự không thể có được vận đào hoa.
Thật đấy!
Đừng treo bảng nữa, dâng lên ít đồ ăn vặt thì tốt biết bao!
Sau này Hoa Giản sai người xây dựng hai vòng hàng rào, từ cửa vào đi vào vòng quanh cây hoa đào hai vòng, bảng liền được treo ở trên hàng rào.
Hoa Giản ngửa đầu nhìn hoa đào nở rực rỡ, đáy lòng có chút vặn vẹo, đồ thần kinh kia rốt cuộc phải mất bao lâu thì mới đồng ý hắn?
Ngày nào hắn cũng cầu nguyện mà chẳng có tác dụng gì!
Hoa Giản quay đầu nhìn những yêu tinh đang bán bảng, đi tới cầm lấy một tấm bảng. Tiểu yêu tinh vừa rống lên đòi tiền, ngẩng đầu nhìn thấy là Hoa Giản liền nuốt hai chữ đòi tiền lại.
Đây chính là người của đại vương.
Hoa Giản ngồi bên ngoài hàng rào, cầm dao nhỏ khắc từng nét một.
Tấm bảng này có thể viết cũng có thể khắc, phần lớn người ta sẽ chọn viết, dù sao cũng nhanh hơn, nhưng thời gian dài, những chữ viết ra sẽ bị phai màu.
Thế nhưng khắc thì không như vậy.
Hoa Giản khắc xong tấm bảng, nhìn chữ trên tấm bảng đến xuất thần. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên cắn vào tay của mình, rỉ máu lên tấm bảng, mãi cho đến khi những chữ khắc trên tấm bảng nhuộm máu đỏ.
Hoa Giản đứng dậy vòng qua hàng rào, đi đến giữa cây hoa đào, trèo lên cây.
"Ôi... người kia sao lại trèo lên cây chứ! Không phải đã nói là ngay đến cả sờ cũng không được sờ sao?"
"Anh ta leo lên làm gì vậy?"
"Chắc lát nữa sẽ bị tóm xuống thôi nhỉ?"
Đoàn người rối loạn lên, chỉ vào cây hoa đào bàn tán. Những yêu tinh bán bảng vẻ mặt rất thờ ơ. Người này đừng nói đến leo cây, hắn có ngủ trên đó cũng chẳng có ai dám đuổi hắn đi.
Hoa Giản cột tấm bảng vào vị trí chính giữa nhưng cuối cùng hắn lại bỏ ra, cột tấm bảng ở vị trí rất cao.
.....
Hoa Giản trở lại nơi ở trong thôn Loan Nguyệt.
Gần đây số yêu tinh đến thôn Loan Nguyệt càng ngày càng nhiều, việc của Minh Thù cũng càng ngày càng nhiều, từ tối hôm qua hắn đã không nhìn thấy cô đâu rồi.
Hoa Giản đá rơi giày xuống, đi chân trần tới phòng khách, nằm lên sofa.
Không biết hắn ngủ từ lúc nào, trong mơ đều là hình ảnh của cô, cơ thể khô nóng một cách khó hiểu, bối cảnh trong mơ cũng ngày một kiều diễm.
Chóp mũi ngửi được hương hoa đào nhàn nhạt, bối cảnh kiều diễm trong mơ tan biến.
Hắn mở mắt ra, Minh Thù ngồi bên cạnh hắn. Một tay cô nắm cổ tay hắn, tay kia đặt trên ngực hắn, không biết là định làm gì.
Hoa Giản liếc qua vị trí mà cô dừng lại, đó là trái tim...
Cô muốn làm gì?
Thấy hắn tỉnh, Minh Thù tự nhiên thu tay về: "Ngủ ở đây làm gì, nhà chúng ta thiếu giường sao? Lần trước bị cảm vẫn chưa trải nghiệm đủ, còn muốn trải nghiệm thêm lần nữa sao?"
Hoa Giản hô hấp còn có chút rối loạn, hắn liếc một chút thân dưới của mình, nghiêng người: "Mấy giờ rồi?"
"Hơn tám giờ." Minh Thù buông tay hắn ra, lơ đãng giải thích:
"Hai ngày nay tôi có chút chuyện, về hơi muộn."
"Ừm."
Hoa Giản dừng một chút: "Văn phòng yêu quái giải quyết đến đâu rồi?"
"Bọn họ muốn lập ra một ban giám sát, tôi có thể tự mình quản lý yêu nhưng không được để cho yêu làm loạn trong thế giới loài người, cũng không
được để loài người phát giác ra được. Minh Thù nhếch môi, giọng nói nhẹ nhàng như nước, dòng nước nhẹ nhàng chảy róc rách trong lòng Hoa Giản.
Hắn đột nhiên có chút phiền muộn, đứng dậy xuống khỏi sofa, nhanh chóng đi ra ngoài: "Tôi đi mua đồ ăn cho em."
Mỗi lần ở cùng cô luôn cảm thấy cơ thể không ổn, cảm giác không khống chế được này hết lần này tới lần khác còn có âm thanh không ngừng gào thét.
"Lại trúng gió gì rồi?"
Minh Thù không muốn để ý Hoa Giản, cô có đồ ăn vặt.
Hoa Giản rất lâu sau mới quay lại.
Nghe được âm thanh, Minh Thù giương mắt nhìn hắn, khóe miệng giật một cái: "Anh ra ngoài đánh nhau à?"
Hoa Giản tóc tai bù xù, trên mặt còn xanh tím, nhìn qua cực kỳ chán chường.
"Ừm." Hoa Giản đáp một tiếng, bước mấy bước vào phòng vệ sinh, tiếng nước ào ào truyền tới.
Minh Thù: "..." Đồ thần kinh này lại làm trò gì vậy? Thời kỳ phản nghịch à?
Đáng sợ, đồ ăn vặt của trẫm đâu!
Cô đi tới bên cửa, vẫy tay gọi tới một con yêu quái, hỏi Hoa Giản vừa rồi ra ngoài đã làm gì.
Yêu tinh nói lại tình hình vừa rồi một cách hết sức sinh động với Minh Thù.
Hoa Giản lúc đi ngang qua cây hoa đào nhìn thấy có người dựa vào cây hoa đào, còn đang định sờ, Hoa Giản liền đánh nhau với người ta. Người kia cũng là người luyện võ, hai người đều tím mặt nhưng cuối cùng Hoa Giản vẫn thắng.
Minh Thù đóng cửa sổ, đi đập cửa phòng vệ sinh.
"Sao vậy?" Giọng nói Hoa Giản có chút buồn bã truyền tới.
"Mở cửa."
Tiếng nước chảy ở bên trong ngừng lại, sau một hồi âm thanh “răng rắc”, cửa phòng vệ sinh mở ra.
Hoa Giản đem mái tóc còn ướt đi ra, bọt nước đi theo phía sau, rơi xuống xương quai xanh, trượt vào bên trong quần áo. Biểu cảm của hắn rất bình lặng, đem theo một hơi thở kiềm chế khó hiểu.
Minh Thù đẩy hắn vào phòng vệ sinh.
Hoa Giản rõ ràng bị sửng sốt, cơ thể chạm vào vách tường lạnh như băng. Minh Thù mở vòi hoa sen, dòng nước làm ướt nhẹp bộ quần áo mà hắn vừa mới mặc lên.
"Em..." Bị điên sao!
Hoa Giản đè lửa giận xuống, không so đo với đồ thần kinh.
Bình tĩnh!
Hoa Giản yên lặng đi ra ngoài, Minh Thù giơ tay ngăn ở cửa: "Muốn đi đâu?"
Hoa Giản tức giận: "Ngủ."
"Ướt hết rồi, chi bằng tắm thêm lần nữa đi?" Minh Thù cười, tự tay đóng cửa lại.
"Không tắm." Tắm cái gì mà tắm, lão tử đang mệt chết đi được, muốn ngủ!
Hoa Giản nghe thấy tiếng khóa cửa.
Hắn nhìn vào mắt Minh Thù đang ung dung cởi nút áo, hắn nghe cô nói: "Nhưng tôi muốn tắm."
Hô hấp của Hoa Giản nghẽn lại.
Sương mù vấn vương trong phòng tắm, cô rõ ràng không hề làm gì cả, chỉ nói có mấy câu mà Hoa Giản lại cảm thấy cơ thể trở nên nóng như lửa đốt, hắn nuốt nước bọt một cách chật vật.
Chuyện về sau có chút hỗn loạn, Hoa Giản chỉ nhớ được ý cười trên hàng lông mày của cô và nụ hôn nhẹ nhàng với cô.
Minh Thù đợi cho Hoa Giản ngủ, đứng dậy đi đến bên cây hoa đào. Lúc này bốn phía đã không còn du khách, thôn Loan Nguyệt không cho phép du khách ở qua đêm, qua mười một giờ sẽ bị mời ra ngoài hết.
Nhưng thật ra thì có không ít yêu tinh đang tụ tập ở đường bên cạnh nói về chuyện ngày hôm nay.
Minh Thù xuất hiện, bọn họ cười hì hì chào hỏi.
Minh Thù đứng dưới cây hoa đào, ngửa đầu nhìn nhánh hoa.
Nhánh hoa chậm rãi đưa một tấm bảng đến trước mặt cô, bên trên vẫn còn dính máu.
Nhưng bên trên lại không khắc gì.
Một bảng trống rỗng.