Mất tích, hai chữ này giống như một cái công tắc mở ra gai nhọn trên người mà gần đây Kỷ Niên đã cất giữ.
Người kia bị Kỷ Niên nắm giữ, có chút khiếp sợ nhìn xung quanh không ngừng lóe lên ánh sáng.
Chuyện này...
Chuyện này là sao?
“Kỷ thiếu gia, bình tĩnh lại!”
Quyển Mao và Tiểu Trục phát hiện khác thường từ nơi không xa chạy tới.
Kỷ Niên như là không nghe được bọn họ nói, cả người đều tản ra một luồng sát khí.
Lực tinh thần tràn ra ngoài, khiến bọn họ đều chịu ảnh hưởng.
Đau đầu sắp nứt.
“Chuyện gì xảy ra?” Tiểu Trục ôm đầu, hỏi người bị Kỷ Niên nắm.
“Vừa rồi... vừa rồi Kỷ thiếu gia hỏi tôi... vực chủ... tôi cũng không biết...” Người kia khom người, hiển nhiên vì Kỷ Niên cầm lấy hắn, hắn nhịn không được vì đau.
[Cảnh báo, lực tinh thần dị thường xâm lấn...]
Tiểu Trục hướng về phía Kỷ Niên kêu: “Kỷ thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút.”
“A, vực chủ lại đã làm cái gì rồi.” Quyển Mao vò đầu khó chịu, đem một quả bom hẹn giờ như thế vứt lại ở chỗ này.
[Cảnh báo...]
Tiếng cảnh báo chiến hạm hơi ngừng.
Kỷ Niên ngã xuống, Tiểu Trục xông lên đỡ được người.
Đầu từng đợt quay cuồng, trời đất dịch chuyển, hắn cũng ngã theo té xuống đất.
Kỷ Niên đập ở trên người hắn, hắn càng choáng váng.
Tầm mắt mơ hồ, hắn dường như chứng kiến một cây gậy sắt đưa lên, gậy sắt hiện lên lạnh lẽo bóng loáng, tay kia ôm mèo, lúc Tiểu Trục nhìn tới bình tĩnh ném gậy sắt xuống.
Tiếng "bịch" vang lên trong trẻo.
Tiểu Trục: “...”
Quyển Mao tiến lên đỡ Kỷ Niên dậy kín đáo đưa cho Lạp Tháp Nam, sau đó đỡ Tiểu Trục: “Không có sao chứ?”
“Ngất.” Tiểu Trục trước mắt vẫn như thấy sao nhỏ chạy vòng vòng, thấy Quyển Mao hai đầu.
Quyển Mao ôm Tiểu Trục, quay đầu hướng về phía Lạp Tháp Nam nói: “Dẫn hắn đi tìm vực chủ, tôi mang Tiểu Trục đi kiểm tra.”
Lạp Tháp Nam muốn ném Kỷ Niên xuống, thế nhưng ngẫm lại đây là bảo bối vực chủ, vì nghiên cứu, vì tài chính, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đem người rời đi.
Hắn phải dẫn bảo bối đi nơi nào tìm vực chủ?
Lạp Tháp Nam đi được một đoạn mới nhớ, lại mang Kỷ Niên đi tìm Quyển Mao.
Phòng y tế.
Lạp Tháp Nam không gõ cửa chỉ tiến vào, Quyển Mao lại giật mình như mọi khi lật ghế, Tiểu Trục nằm chữa bệnh ở khoang thuyền trên sắc mặt tái nhợt.
“Vực chủ ở nơi nào?” Lạp Tháp Nam chỉ nhìn lướt qua rồi thu tầm mắt lại.
Quyển Mao đem Tiểu Trục đẩy mạnh vào khoang thuyền chữa bệnh, đóng cửa khoang, nhấn nút tự động kiểm tra.
“Cơ giáp có định vị tự động, cậu tra một chút.”
Lạp Tháp Nam mở màn hình, thao tác một lúc rồi ngẩng đầu: “Vực chủ dùng cơ giáp nào?”
“...” Quyển Mao nghẹn lời.
Hắn hướng trên màn ảnh liếc mắt nhìn Lạp Tháp Nam, phân bố rất rải rác có hướng bọn họ bên này di động, hẳn là đang trên đường trở về nhưng lại bất động.
Đâu là vực chủ?
Hai người hướng về phía màn hình im lặng.
Một lúc lâu, Quyển Mao nói: “Kỷ thiếu gia lực tinh thần rất kỳ quái, nếu không chúng ta thừa dịp vực chủ không ở đây, nghiên cứu một chút?”
Lạp Tháp Nam giao Kỷ Niên cho hắn: “Đi thôi.”
Quyển Mao: “...”
Quyển Mao cũng chỉ vừa nói như vậy, nào dám đối với Kỷ Niên ra tay, hắn kéo Lạp Tháp Nam: “Đừng, tiểu tổ tông này mà tỉnh, lại bắt đầu công kích thì làm sao bây giờ? Cậu nhanh liên lạc những người khác, xem vực chủ rốt cuộc ở nơi nào rồi.”
Lạp Tháp Nam suy nghĩ một chút thấy đúng, liên hệ một cơ giáp cách bọn họ gần nhất.
“Vực chủ? Không biết đâu, vực chủ nói để cho chúng tôi về trước, cô mang cái kia... Kỷ Cảnh rời đi.”
“Vực chủ và Kỷ Cảnh rời đi.”
“Không biết đi nơi nào.”
“Vực chủ không có việc gì đâu.”
Liên tục nhận được vài đáp án như thế, nhưng lại không có người biết Minh Thù đi nơi nào.
Nhưng vào lúc này Sơn Âm đẩy cửa phòng y tế ra, ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Niên, nói ngay: “Kỷ thiếu gia sao vậy?”
“Hôn mê.” Quyển Mao nói: “Vừa rồi lực tinh thần hắn kích hoạt.”
Cảnh báo chiến hạm vừa rồi Sơn Âm cũng đã nghe thấy.
“Vực chủ đến địa cầu, mọi người đưa Kỷ thiếu gia đi qua đi, tôi ở lại giải quyết chuyện nơi này.”
Những tinh vực khác giải quyết rồi, còn có một tinh vực Hoa Hạ không giải quyết được.
“Vực chủ đi địa cầu làm cái gì?”
Sơn Âm mặt không thay đổi, khuôn mặt khá là quái dị: “Đừng hỏi nhiều, đưa Kỷ thiếu gia đi qua.”
“Lạp Tháp Nam đi đi, tôi còn phải đợi Tiểu Trục.” Quyển Mao chỉ vào khoang thuyền chữa bệnh.
Lực tinh thần Tiểu Trục yếu nhất trong số bọn họ, không chịu nổi lực tinh thần cường đại như vậy của Kỷ Niên.
-
β345- 5823423... Địa cầu.
Lạc Yến đứng ở trên một đống thi
thể, nhìn người cách đó không xa: “Cô có chút quá đáng.”
“Vẫn ổn.” Minh Thù mỉm cười: “So với người dùng kế sau lưng tôi, tôi chính diện giày vò không cảm thấy có chỗ nào quá đáng.”
“...”
Trên ngôi sao bỏ hoang, người Minh Thù mang theo rõ ràng nhiều hơn so với hắn.
Siêu cơ giáp hắn rõ ràng đã rất lợi hại, nhưng vẫn là không hơn nổi cô.
Vì vậy cuối cùng hắn đã bị bắt tới nơi này... làm con mồi.
Nếu không phải là hắn chạy nhanh, sớm đã bị tinh hệ thú này ăn.
“Cô giết tôi đi!”
“Đó không phải sẽ làm bẩn tay của tôi sao.” Minh Thù lắc đầu: “Không muốn.”
Lạc Yến không thèm nói lại, xa xa có âm thanh truyền đến hắn hít thở sâu một hơi, tại thời điểm tinh hệ thú xuất hiện nhấc chân chạy.
Minh Thù cũng không ngăn cản hắn, ngược lại một lát nữa bản thân hắn cũng tự trở về.
Minh Thù kéo một con sát biên giới tinh hệ thú, thừa dịp này tinh hệ thú không phát hiện, như một làn khói lật gò núi bên cạnh.
Lạc Yến lúc trở lại Minh Thù đã nướng thịt.
Hắn chống đầu gối thở dốc, trang phục trên người nhăn nhó bẩn thỉu, trên mặt cũng là một mảng trắng đen.
Hắn ngồi xếp bàn đối diện với Minh Thù đưa tay khẩy thứ trên cổ tay, đây không biết là thứ gì làm thế nào cũng gỡ không được.
Chỉ cần chạy ra phạm vi nhất định thân thể sẽ rất khó chịu.
Càng đi về trước thân thể càng nặng, đến cuối cùng căn bản đi không được nữa.
Thế nhưng chỉ cần lui về phạm vi an toàn là hắn có thể hành động như thường.
“Cậu có thể chém đứt tay.” Minh Thù cười híp mắt đề xuất: “Đương nhiên còn có chân.”
Lạc Yến: “...”
Lời này nghe thật âm hiểm, vậy mà cô vẫn có thể cười đến vui vẻ như vậy.
Lạc Yến cho đến bây giờ chưa từng uất ức, coi như trước mặt Kỳ Ngự hắn đều chưa từng uất ức như vậy.
Không phải thua là uất ức.
“Tôi cũng không có sở thích tự làm mình tàn phế.” Lạc Yến bỏ chuyện phân cao thấp với cô.
Không còn cách nào thay đổi mọi chuyện, cũng không cần phí sức lực, giữ lại tinh lực tìm kiếm lối ra khác.
Lạc Yến nhìn cô ăn thực sự là nhịn không được: “Cô là heo sao?”
“Không ăn no một chút, làm sao có sức lực xử lý cậu.” Minh Thù nói hiển nhiên.
“...” Tuy là rất có đạo lý, thế nhưng hắn tuyệt không muốn thừa nhận.
Lạc Yến cũng hơi đói, thịt quay này vẻ ngoài nhìn qua hơi thảm, nhưng có lẽ là ăn được...
Hắn đưa tay cầm, trên mu bàn tay chợt đau xót, toàn bộ mu bàn tay đỏ một mảng lớn.
“Làm cái gì vậy?” Còn dám đoạt thịt của trẫm, muốn chết sao!
“Cô làm tôi đói chết, còn ai mà xử lý?”
“Bản thân cậu có dinh dưỡng.” Hộ thực Thù trừng hắn.
Lạc Yến "hừ" một tiếng: "Túi không gian chẳng phải là bị cô cầm rồi sao."
Minh Thù không động đậy: "Cậu còn có một túi không gian."
Lạc Yến: “...”
Nói đến chỗ này Lạc Yến liền nổi giận: “Lần trước cô làm thế nào mà lại mở được không gian của tôi?”
Minh Thù tự nhiên cười nói, trong đôi mắt dường như phấn chấn: “Cậu đoán đi.”