Vào đêm, cả tinh cầu chỉ có một chỗ có lửa sáng.
Lạc Yến co chân, nửa người dựa vào khối nham thạch, ngón tay gõ đầu gối, hứng thú liếc nhìn Minh Thù: "Tôi rất ngạc nhiên, vì sao cô thích hắn?”
"Người nào?"
"Cô biết tôi nói người nào." Lạc Yến nói.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Cậu đem đồ trả lại cho tôi, nói không chừng tôi sẽ nói cho cậu biết."
“Đồ đó thực sự không ở chỗ của tôi.” Lạc Yến nhún vai: "Trước đây không phải cô hỏi qua rồi sao.”
Nghĩ đến lần trước, Lạc Yến hơi ớn lạnh.
“Lần gặp mặt sau, cậu có thể lén đem tới.” Minh Thù cười: "Làm giao dịch, tôi miễn cưỡng tin chuyện cậu nói tôi là nhân vật hư cấu."
“Vốn dĩ cô là vậy.” Lạc Yến lộ ra một nụ cười quái dị: “Rốt cuộc cô chưa bao giờ hoài nghi qua tôi sao? Sao cô bất đồng như thế...”
"Bịch..."
Cái trán đột nhiên đau nhức, Lạc Yến lấy tay sờ sờ đầu cánh tay toàn là máu.
Hắn tức giận nói: "Nói không lại thì đánh người."
“Hết cách rồi, nhân vật hư cấu tâm tình không ổn định, cái này không trách tôi được, chỉ có thể trách mọi người lúc sáng tạo tôi không dụng tâm." Giọng của Minh Thù mang theo ý cười, nhưng mà hiện tại Lạc Yến chỉ muốn đánh chết cô.
“Ha ha...” Lạc Yến thuận tay xoa xoa máu trên trán, cười nhẹ hai tiếng: “Thú vị đấy.”
-
Lúc Kỷ Niên đến, Lạc Yến toàn thân đều không tốt, vết máu đều thấy được.
Minh Thù lại hoàn chỉnh ngồi một bên.
Kỷ Niên từ bên cạnh hắn đi qua, Lạc Yến đưa tay níu hắn lại, hắn không nói chuyện chỉ lộ ra một bộ mặt kỳ quái.
Kỷ Niên túm quần áo của mình, ôm chặt Minh Thù trong lòng, đáy lòng trống rỗng ấm áp lên.
Một lát sau Minh Thù dang tay vỗ vỗ phía sau hắn.
"Ôi, tình cảm hai người thật kiên cố." Lạc Yến lên tiếng cắt đứt hình ảnh đó: “Thật là làm cho người khác đố kỵ.”
"Câm miệng!" Kỷ Niên rống một tiếng với Lạc Yến.
Lạc Yến kỳ quái: "Kỷ Niên à, tôi là cậu nhỏ của cậu đấy."
“...” Cậu nhỏ cái đầu ngươi!
Kiếm lời ở chỗ lão tử sao!
"Rầm!"
Lạc Yến từ dưới đất nhảy dựng lên, tảng đá bay qua gương mặt hắn lộ ra vết máu, giọt máu chảy ra bên ngoài.
Kỷ Niên ném đá trong tay xuống, quay đầu cẩn thận nhìn Minh Thù.
Lạc Yến đi cách xa một đoạn: "Nói như vậy, Tây Dạng vực chủ cũng phải gọi một tiếng cậu nhỏ."
Kỷ Niên đáy lòng chửi rủa một hồi, hắn đứng dậy đi về phía Lạc Yến kéo hắn ngã xuống mặt đất, Lạc Yến mấy ngày nay bị giày vò nhiều lần nên không còn sức phản kháng.
Kỷ Niên ấn hắn xuống chính là để đánh một trận, hắn hạ giọng: "Tôi cảnh cáo cậu, cậu an phận một chút nếu không thì cậu tự chịu đi."
Lạc Yến lau vết máu trên mép hì hì cười: “Cậu giết tôi sao?”
Dường như hắn biết chuyện vui hơn rồi.
Ánh mắt hắn xuyên qua Kỷ Niên nhìn về người phía sau, cô gái kia dường như không nói với hắn ta, cái gì cô cũng biết.
"Cậu nghĩ rằng tôi không dám?" Kỷ Niên quặp cổ Lạc Yến.
"Vực chủ, cứu mạng." Lạc Yến đột nhiên gân giọng kêu.
Kỷ Niên: “...”
Minh Thù chỉ liếc mắt về phía bên này: "Buông hắn ra."
Kỷ Niên cắn răng ngón tay dùng sức, hận không thể cắt đứt cổ hắn.
Mặc dù sắp không thở nổi nữa, gương mặt bẩn thỉu của Lạc Yến vẫn vặn vẹo cười.
"Buông hắn ra." Minh Thù từ phía sau kéo Kỷ Niên dậy.
Kỷ Niên âm trầm.
Thời gian ngắn như vậy, tên mặt trắng nhỏ này đã dụ được cô rồi sao?
Đã nói với cô rồi, không thể tin lời của tên này!
Hôm nay lão tử phải giết chết hắn!
Kỷ Niên muốn bóp cổ Lạc Yến lần nữa, Minh Thù chỉ có thể ôm lấy hắn từ phía sau, dặn dò người đi chung với Kỷ Niên: "Dẫn hắn đi, giết chết."
Lạc Yến vừa bò dậy một nửa liền cứng đờ.
Hắn biết cô giữ hắn lại là để dụ hắn, từ lúc bị cô bắt lại, cô luôn hỏi vòng vo. Xem ra bản thân không hề quan trọng.
Nhưng hắn không ngờ Kỷ Niên vừa xuất hiện, vì thấy hắn ta không vui mà cô giết chết mình.
Phụ nữ quả thật không tốt tí nào.
Lạc Yến từ từ đứng lên, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, hắn nhìn Kỷ Niên: "Quả nhiên nhìn thế nào cũng không vừa mắt."
Làm cho người khác đố kỵ!
Kỷ Niên nhướng mày, cả người phẫn nộ như thủy triều rút đi.
Đúng vậy!
Tên thần kinh không ổn định này nên
giết đi.
Lạc Yến liếm khóe môi khô khóc một cái, sau đó chậm rãi nhếch khóe miệng: "Không kính già yêu trẻ, sớm muộn gì cũng bị thiên lôi đánh."
Minh Thù kêu người dẫn hắn đi khi hắn đang tức giận với Kỷ Niên.
Lạc Yến bước đi rất hiên ngang còn giơ hai tay lên.
Kỷ Niên nhấc chân giẫm tảng đá trên mặt đất, toàn bộ đánh vào lưng Lạc Yến.
Lạc Yến đang tiêu sái xém chút nữa ngã xuống.
Hắn quay đầu lộ ra một nụ cười âm trầm với Kỷ Niên sẽ có lúc hắn ta hối hận, sẽ xem thử coi lúc nào tên ngốc này mới biết người hắn luôn muốn bảo vệ đã biết tất cả.
Nghĩ đến cảnh tượng kia.
Trời ạ, thực sự rất mong chờ.
Lạc Yến nghĩ như vậy thuận tay phủi phủi quần áo.
Minh Thù kỳ thực cảm thấy để cho hắn chết như vậy quá dễ dàng cho hắn, nhưng Kỷ Niên tên tiểu yêu tinh này không thể lừa gạt, lần này cứ dễ dàng vậy đi, lần sau khi gặp lại hắn sẽ xử lý hắn sau.
Lạc Yến hoàn toàn không biết đã bị Minh Thù “quan tâm đặc biệt” vẫn hiên ngang bước đi.
“Tôi nghĩ em xảy ra chuyện rồi.” Kỷ Niên cản cánh tay Minh Thù, xoay người nắm bả vai cô: "Vì sao không trở lại?"
Minh Thù nghiêng đầu, vô tội nói: “Đói bụng.”
Kỷ Niên: “???”
Đói bụng?
Cô liền bỏ mặc lão tử!
Lão tử không bằng đồ ăn sao?
Kỷ Niên tức đến mức run cầm cập, tức giận hơn cả lúc nãy thấy cô ở chung với Lạc Yến.
Vợ mình không thể đánh!
Giận chỉ có thể hôn thôi!
Kỷ Niên vô cùng tủi thân, ôm Minh Thù hôn thật lâu.
Minh Thù giãy dụa, hắn lại càng dùng sức, cô không thể làm gì khác hơn là ngừng giãy dụa tùy ý để Kỷ Niên hôn tới hôn lui.
Minh Thù thuận tiện kéo che dấu Hài Hòa Hiệu.
[Ký chủ, số lần ngươi che đậy tôi càng ngày càng nhiều.] Hài Hòa Hiệu có chút bất mãn oán giận.
Không thích hợp cho thiếu nhi nhìn thấy.
[... ] Các ngươi hiện tại không phải là không thích hợp cho thiếu nhi sao?
Cho ký chủ một chút âm nhạc phù hợp hoàn cảnh đi.
“A...” Kỷ Niên đau đớn trên môi có vết máu thấm ra, hắn mở to ánh mắt đang mê man nhìn Minh Thù.
Ý gì vậy?
Minh Thù cũng bị Hài Hòa Hiệu dọa sợ.
Nó đột nhiên thả tiểu yêu tinh đánh lộn.
"Hôn lâu như vậy, được rồi đó!" Minh Thù bình tĩnh đẩy hắn ra.
"Hôn vợ thế nào cũng không đủ." Kỷ Niên lại hôn một cái: “Vợ nhớ anh không?”
“Muốn anh chết.”
"Dục tiên dục tử?" Kỷ Niên đột nhiên lái xe: “Vậy phải phối hợp vợ mới được."
Minh Thù cong mày: “Kỷ thiếu gia càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.”
Kỷ Niên thâm tình nói: “Biết vợ là tốt rồi.”
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn: “Anh chưa uống thuốc sao?”
Kỷ Niên: “...” Lão tử đây không phải là sợ cô bị Lạc Yến, con yêu tinh kia dụ dỗ chạy mất sao?