Dương Chu mở lá thư trong tay ra
Nét chữ rất thanh thoát, thoạt nhìn cũng có thể biết đó là chữ của con gái.
Thư hơi dài một chút, khoảng chừng hai trang giấy.
Mỗi một chữ đều viết rất nắn nót, dường như chủ nhân của chúng phải cân nhắc rất kỹ trước khi viết xuống.
Khoảng cách đều đặn giữa các dòng khiến người đọc thấy thật thoải mái.
Lúc còn đi học Dương Chu đã từng nhận được rất nhiều thư tình, hắn chỉ cảm thấy lá thư này được viết rất rõ ràng, cho đến khi hắn nhìn thấy dòng ghi thời gian gửi được viết ở phía ngoài phong thư toàn thân rùng mình một cái.
Sao lại có thể...
“Dương Chu!”
Trong phòng làm việc bỗng phát ra tiếng gọi, Dương Chu liền vội vàng cất lá thư ấy đi rồi mới đẩy cửa ra bước vào.
-
Ở dưới lầu văn phòngThập Tam Nguyệt.
Cố Tri liên tục xem thời gian, hắn đã chờ ở đây ba tiếng đồng hồ rồi.
Ba! Tiếng! Đồng! Hồ!
Trong vòng ba tiếng đồng hồ hắn có thể làm bao nhiêu việc rồi!
Nói không chừng còn có thể bắt được một tên tội phạm ấy chứ.
Vậy mà bây giờ hắn lại phải đứng quanh quẩn một chỗ ở dưới lầu chờ những ba tiếng!
Chuyện này nếu để cho người khác biết được thì mặt mũi hắn biết để ở đâu cơ chứ?
Cố Tri không ngừng hít thở sâu, tự nhủ với bản thân rằng đó là vợ mình, không thể đánh cũng không thể mắng cô ấy.
Ngoài sự nhẫn nại ra còn có cả sự cưng chiều.
Khi sự kiên nhẫn của Cố Tri sắp biến mất, thì phía đầu đường mới xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Cô bước đi nhẹ nhàng chậm rãi, thoạt nhìn có vẻ giống dáng đi của những người lớn tuổi.
Trong tay còn đang cầm thứ gì đó giống như... lông ư? Là lông vũ sao? Lông vũ của chim Khổng Tước? Lẽ nào cô vừa đi vườn bách thú nhổ lông đuôi của người ta về hay sao?
Khỉ thật!
Hắn thì ở đây chờ cô, vậy mà cô lại đi vườn bách thú vui chơi ư.
Dao của lão tử đâu!
Cố Tri nhanh chóng bước tới phía Minh Thù: "Em có biết tôi đã chờ em bao lâu rồi không?"
Cố Tri không nhận ra giọng nói của mình khi đó chứa đầy sự ấm ức.
Minh Thù thoáng ngẩng đầu, mặt trời buổi chiều tà đã ngả về hướng tây, trên khuôn mặt người đàn ông đối diện ánh lên những vệt nắng nhàn nhạt.
Người đàn ông nhíu mày, tuy rằng biểu cảm vô cùng bất mãn nhưng trong đôi mắt lại hiện lên vẻ yếu đuối.
Minh Thù đột nhiên ghé sát vào hắn, rồi hôn lên môi hắn.
Cố Tri: “!!!”
Tay Minh Thù ôm lấy cổ hắn, nụ hôn càng sâu hơn.
Cố Tri ôm lấy hông của cô rồi mãnh liệt hôn xuống đôi môi mềm mại ấy, bỗng hắn đẩy cô ra.
“Em uống rượu?”
“Hả?” Minh Thù nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đây chẳng phải là điều anh muốn hay sao? Đẩy tôi ra làm gì…”
Cô muốn...
Hôn hắn.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Sắc mặt Cố Tri trở nên khó coi
“Ai cho em uống rượu.”
“Ai có thể quản tôi cơ chứ, tôi muốn uống thì uống thôi.”
Minh Thù dựa vào hắn: “Lại đây cho tôi hôn một chút nào.”
“Thiên Tuế!”
“Ôi, bình thân.”
Trẫm cho ngươi bình thân.
Minh Thù lại một lần nữa hôn hắn, không cho hắn cơ hội tiếp tục nói nữa.
“…” Thật không ngờ người con gái này dám đùa giỡn với hắn.
Cố Tri đành bất lực, hắn ôm lấy cô đem vào trong xe, thân thể mềm mại của cô dính chặt lấy hắn.
Đến khi cả hai đều thở dốc, Cố Tri mới buông cô ra.
Cố Tri ôm cô, nhẹ giọng hỏi: “Em làm sao vậy, có chuyện gì không vui à?”
Hôm nay cô dường như có chút mất kiểm soát.
Minh Thù ngồi lại trên ghế, bày ra vẻ mặt thờ ơ: “Không có gì.”
Cô không có gì mà tự nhiên lại chủ động như vậy ư!
Trước đây, sau khi mặc quần thì ngay lập tức coi như không quen biết.
Cô luôn phủi tay rất vô tình.
Lẽ nào...
Giờ cô lại muốn chơi đùa theo cách khác rồi sao?
“Tôi hôn anh, anh còn không vui, là ai vội vàng kéo tôi lên đây chứ đầu óc anh có vấn đề à?”
Tôi muốn hôn anh đó thì sao hả!
Cố Tri nội tâm gào thét, đầu óc em mới có vấn đề, đầu óc cả nhà em mới có vấn đề đó.
“Vậy là em đồng ý ở cùng với tôi rồi sao?”
“Không có.” Tôi cứ không đồng ý đấy, cho anh tức chết đi.
“Em không đồng ý vậy mà còn hôn tôi ư?” Cố Tri cắn răng.
“Không thể sao, vậy sau này không hôn nữa là được chứ gì, đồ keo kiệt.”
Cố Tri phun máu.
Đây mà là câu trả lời hay sao?
Không đồng ý ở cùng với tôi, em hôn cái gì mà hôn.
Cũng đâu có mất tiền!
“Em hôn lại đi.”
Cố Tri đưa mặt về phía Minh Thù.
“Chẳng phải anh nói nếu không ở với anh thì không được hôn hay sao?” Minh Thù ghét bỏ nói: “Không hôn nữa.”
Bộ dạng như vậy của Tiểu Bạch cô cũng đã nhìn thấy vài lần, xem ra cô cũng bị ảnh hưởng rồi.
Sống mà không hưởng thụ, chết ắt sẽ nuối tiếc.
Bây giờ, cô dường như đã hiểu được điều ấy rồi.
Cố Tri bình tĩnh nhìn cô, rồi thoả hiệp: “Không ở cùng tôi vẫn được hôn, được chưa?”
Điểm yếu của hắn ư?
Điểm yếu của hắn chính là cô.
Minh Thù "ồ" lên một tiếng rồi ôm lấy cổ hắn, chầm chậm tiến đến gần.
Nhưng khi môi cô sắp chạm đến môi hắn, Minh Thù
đột nhiên quay trở lại chỗ ngồi, vừa cười vừa nói: “Anh cho tôi hôn thì ta phải hôn anh sao, tại sao tôi phải nghe lời anh chứ?”
Trẫm chẳng lẽ không cần lòng tự trọng nữa hay sao?
Cố Tri: “…” Dao của lão tử đâu!
Hôm nay lão tử nhất định phải chém chết cô!
Minh Thù thấy Cố Tri sắp xù lông lên, bèn nhổm người dậy, nhanh chóng hôn vào môi hắn một cách chuẩn xác.
Cố Tri yên lặng cất dao đi.
Có rất nhiều lần Minh Thù muốn kết thúc, nhưng mỗi lần như vậy đều là Cố Tri cố gắng níu kéo cô.
Bàn tay Minh Thù vô tình chạm vào nơi nào đó không nên chạm, toàn thân Cố Tri bỗng chốc cứng đờ, sau đó hắn nhổm người dậy, ép Minh Thù ở dưới thân mình.
“Này…” Minh Thù đẩy hắn: “Vừa rồi cũng không phải nói việc này.”
Cái này là do em gây ra giờ còn muốn nổi nóng nữa à!
“Ngoan, đừng cử động.” Cố Tri chỉ là đè lên cô, cũng không có hành động gì khác.
Hắn vùi đầu vào cổ Minh Thù, hô hấp có chút nặng nề.
Trong xe yên tĩnh, Minh Thù có thể nghe thấy tiếng hô hấp không đều của hắn.
Khi thì nhẹ nhàng, khi lại nặng nề.
"Reng reng reng."
Điện thoại di động bỗng kêu lên, phá vỡ bầu không khí mờ ám giữa hai người.
Chuông điện thoại vang lên thật lâu, Cố Tri cũng không bắt máy.
Nhưng đối phương cũng không từ bỏ.
Cố Tri ngẩng đầu, hôn nhẹ vào môi Minh Thù rồi quay trở lại chỗ ngồi nghe điện thoại.
“Ừ…” Cố Tri nói bằng giọng khàn khàn, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại giọng của mình: “Tôi biết rồi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Hắn cúp điện thoại, chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi Minh Thù, hắn vẫn còn cảm thấy chưa đủ: “Mùi vị của em thật tuyệt.”
Hắn thật sự không muốn rời xa cô.
Hắn còn muốn làm chuyện thân mật hơn với cô.
Nhưng hắn sợ vợ chạy đi mất nên chỉ có thể tiến tới từng bước một.
Cố Tri nhổm dậy, xách từ phía trước ra một cái túi nhét vào tay Minh Thù: “Bây giờ quay lại cục cảnh sát một chút sau đó mới về nhà.”
Hắn nói hai chữ về nhà vô cùng tự nhiên.
Minh Thù ôm túi đồ ăn vặt, âm thầm liếc hắn một cái, Cố Tri nở nụ cười: “Em ngồi phía trước có được không? Tôi lái xe… Rất nhớ em.”
Hai người mở cửa xuống xe vừa lúc bên ngoài có hai bác gái, trang phục của hai người tuy rằng vẫn bình thường nhưng môi có chút sưng đỏ, hơn nữa bác gái kia chỉ cần nhìn cũng biết là người rất nhiều chuyện.
Cố Tri dọc đường đi đều nắm tay Minh Thù.
Minh Thù hận không thể đánh chết hắn.
Một tay làm sao có thể ăn đồ ăn vặt chứ!
Cố Tri không hề có ý định buông tay cô ra, mãi cho đến khi xe đến cửa cục cảnh sát.
Chiếc xe này của hắn không đậu ở bên trong, quá huênh hoang rồi.
“Em ở trong xe chờ tôi hay theo tôi vào trong?” Cố Tri xuống xe rồi đi qua bên kia, ghé sát mặt vào cửa sổ xe hỏi cô. Nhưng cuối cùng lại nói: “Theo anh vào trong vậy.”
Lỡ cô chạy mất thì làm sao đây.
Hắn mở cửa xe, sau đó xách túi đồ ăn vặt xuống, Minh Thù liền tự động xuống theo.
Cố Tri cảm thấy vợ hắn vô cùng đáng yêu.
“Đội trưởng Cố.”
“Đội trưởng Cố…”
Cố Tri dẫn Minh Thù đi vào, đi ngang qua văn phòng đều có những ánh mắt kỳ lạ nhìn họ.
“Gương mặt đội trưởng Cố ngày hôm nay… phơi phới thế kia?”
“Cô gái bên cạnh hắn là ai vậy?”
“Chưa nghe thấy Cố đội trưởng có người yêu mà…”
“Lúc trước tôi ở cục cảnh sát thành phố có gặp qua, chính là vụ án số 516, hình như cô ấy là cố vấn mà cục cảnh sát thành phố mời tới, nghe nói vụ án đó có thể phá được là nhờ có cô ấy.”