Cố Tri để Minh Thù chờ hắn ở phòng làm việc.
Phòng làm việc của Cố Tri hơi đơn giản, ngoại trừ đồ đạc trong cục, đồ của bản thân hắn rất ít.
Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống, với lấy đồ ăn vặt Cố Tri mua.
Vẫn ăn rất ngon.
Haiz.
Tiểu yêu tinh phạm quy, cái này có thể làm thế nào được.
Lần sau tuyệt đối không thể bị hối lộ một chút đồ ăn vặt như vậy.
"Cố đội..."
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, cô gái mặc cảnh phục xông vào, có thể là vì gấp gáp nên khuôn mặt nhỏ nhắn đều ửng hồng.
Cô ta thấy Minh Thù, có chút kinh ngạc lui ra ngoài, nhìn bảng hiệu bên ngoài phòng làm việc để xác định mình không đi nhầm mới tiến vào phòng làm việc lần nữa.
"Cô là...?"
Ánh mắt đề phòng lại cảnh giác, giống như sư tử đột nhiên bị xâm chiếm lãnh địa.
Minh Thù còn chưa lên tiếng, cô gái kia tiếp tục nói: "Cô chính là cô gái vừa rồi đi cùng Cố đội trưởng?"
Cô ta cũng nghe bên ngoài thảo luận rồi.
"Ừm."
Không có giá trị thù hận, Minh Thù không muốn phản ứng cô ta lắm.
Điều này rơi vào trong mắt người khác lại là một ý khác.
"Cô và Cố đội trưởng không phải người cùng đường." Cô gái nói: "Vẫn xin cô cách xa Cố đội trưởng một chút."
Phòng làm việc của Cố Tri chỉ có cô ta là phụ nữ từng ra vào.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái xa lạ.
Sao cô có thể không khẩn trương?
Minh Thù hơi trừng mắt, quan sát tỉ mỉ cô gái này vài lần: "Cô thích Cố Tri?"
Cô gái không phủ nhận, người toàn cục đều biết, không có gì hay để phủ nhận.
Minh Thù lại hỏi: "Anh ta thích cô?"
Cô gái cắn môi dưới.
"Anh ta không thích cô." Minh Thù đưa ra kết luận: "Nếu đã như vậy thì xin hỏi cô, cô đứng trên lập trường nào khuyên tôi cách xa anh ta một chút?"
Giọng nói Minh Thù vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như cũ, không hề nghe ra sự tức giận và bất mãn.
"Cho dù anh ta không thích tôi cũng không tới phiên cô." Cô gái nói: "Cô và Cố đội trưởng căn bản cũng không xứng!"
Minh Thù nheo mắt: "Vậy thì lại thế nào?"
Không xứng với tiểu yêu tinh đó thì lại thế nào, nên là của trẫm sẽ là của trẫm.
Hơn nữa...
Trẫm cũng chưa nói hắn không xứng với trẫm, sao lại là trẫm không xứng với hắn?
"..." Cô gái bị thái độ bình thường của Minh Thù làm nghẹn lại: "Cô... Cô cảm thấy mình xứng với Cố đội trưởng sao? Thân phận của Cố đội..."
"Thân phận của tôi thế nào?"
Cô gái vừa quay đầu lại liền thấy Cố Tri đứng ở cửa.
"Cố... Cố đội trưởng..."
"Từ lúc nào mà phòng làm việc của tôi cô muốn vào thì vào vậy?" Ánh mắt Cố Tri lạnh băng.
"Em..."
"Đi ra ngoài."
Cô gái liếc Minh Thù đang bình tĩnh ăn đồ ăn vặt một cái, giậm chân không cam lòng chạy ra ngoài.
Cố Tri đóng cửa lại: "Mặc kệ vừa rồi cô ta nói với em cái gì, em cũng đừng tin. Anh và cô ta không hề có chút quan hệ nào."
"Ồ."
Cố Tri thấy Minh Thù thực sự không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, đáy lòng thở phào đồng thời lại có chút bất mãn.
Cô không thể quan tâm hắn một chút sao?
Lúc này cô nên ghen chứ!
Cô chỉ biết ăn đồ ăn vặt thôi.
Bỏ đi.
Cô cũng không nhớ hắn.
"Đây là hồ sơ, em xem trước một chút?" Cố Tri đặt hồ sơ trong tay ở trước mặt Minh Thù: "Tôi còn phải đi họp."
"Ừm." Minh Thù gật đầu bày tỏ đã biết.
Cố Tri dừng vài giây, xoay người rời khỏi phòng làm việc, cố ý khóa phòng làm việc lại.
...
Nửa tháng trước, con trai nhà thị trưởng đột nhiên chết. Nguyên nhân cái chết là bị người khác dùng dao găm đâm vào tim.
Nhưng nửa tháng trôi qua, không tìm thấy hung thủ. Ngược lại vợ của thị trưởng cũng đã chết.
Phát hiện treo cổ trên đèn chùm treo trong nhà.
Vì vụ giết người này dính đến phía nhân viên chính phủ, bên cục tỉnh yêu cầu bọn họ nhanh chóng tìm ra hung thủ.
Nếu như hung thủ có ý định trả thù, thị trưởng rất có thể gặp nguy hiểm.
"Nhà giàu quyền quý chính là nhiều chuyện."
Minh Thù ném hồ sơ trong tay xuống.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên có một vòng sáng bay vào, hình bóng của Tiểu Bạch từ từ ngưng tụ lại.
Minh Thù nhìn về phía nó.
Tiểu Bạch cười yếu đuối: "Cám ơn cô. Tôi cho rằng cũng không thể cho anh ấy biết nữa, tôi đã từng thích anh ấy như vậy..."
"Nếu đã thích như vậy, vì sao không tỏ tình lúc còn sống?"
Sắc mặt Tiểu Bạch cô đơn: "Sợ chứ, sợ bị từ chối, sợ sau này đến cả bạn bè cũng không thể làm được nhưng lại rất không cam lòng..."
Tiểu Bạch cười bất lực, cúi người xuống thấp: "Cám ơn cô."
Giống như lần trước, hình bóng Tiểu Bạch bắt đầu tán loạn.
Cuối cùng chỉ còn lại một luồng ánh sáng
chiếu vào giữa trán của Minh Thù.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Minh Thù xác định sức mạnh này sẽ không có hại đối với cô nhưng mà có tác dụng gì?
Có liên quan gì với Ngự Quỷ thuật đó?
Không nghĩ ra, ăn đồ ăn vặt bồi bổ não đã.
...
Diêu gia.
Cả người Diêu Doanh bị thương trở về, cô ta rõ ràng vô cùng đau đớn nhưng đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ lại nói cô ta không có gì đáng ngại.
Sao lại không có gì đáng ngại?
Cô ta sắp đau chết luôn rồi.
"Ba..." Diêu Doanh yếu ớt gõ cửa phòng sách.
Ông Diêu đang gọi điện thoại, ý bảo Diêu Doanh chờ một lát.
"Chuyện này cứ như vậy trước, còn lại thì đợi tin tức của tôi." Ông Diêu cúp điện thoại, nhìn về phía Diêu Doanh: "Sao vậy, sắc mặt trắng như vậy?"
"Ba... Quỷ con thu nạp chỉ còn lại hai con." Diêu Doanh tái nhợt cả mặt.
"Cái gì?"
Ông Diêu giậm chân một cái đứng dậy, từ bàn học phía sau đi vòng qua trước mặt Diêu Doanh: "Chuyện là thế nào?"
Đáy mắt Diêu Doanh hiện lên lửa giận thiêu đốt: "Con đã trực tiếp đánh nhau với người phụ nữ Thiên gia đó rồi."
Diêu phụ giận tái mặt: "Không phải ba bảo con tạm thời đừng trực tiếp tiếp xúc với cô ta sao?"
Diêu Doanh: "Cô ta tìm tới cửa."
Ông Diêu nhíu mày theo bản năng: "Cô ta tìm con làm gì?"
Diêu Doanh không dám nói chuyện cô khiêu khích trước, chỉ có thể nói dối: "Không biết."
Ông Diêu suy tính trong chốc lát: "Con nói chỉ còn lại hai con? Đều là do cô ta làm?"
Diêu Doanh gật đầu.
Ông Diêu: "Không thể... cô ta cũng chưa từng khai hồn, sao có thể săn quỷ? Một mình cô ta sao?"
Diêu Doanh tiếp tục gật đầu: "Ba, vì sao không trực tiếp... Giữ lại cô ta làm gì?"
Trong lòng ông Diêu tràn đầy nghi ngờ, đối mặt vấn đề của con gái, hắn mơ hồ trả lời: "Cô ta còn hữu dụng."
Diêu Doanh truy vấn: "Có lợi ích gì?"
Ông Diêu vỗ vai cô ta, chuyển sang chủ đề khác: "Đi về nghỉ trước đi, quỷ mà con thu biến mất cũng có tổn hại đối với thân thể con, điều chỉnh lại trước."
Diêu Doanh có chút gấp: "Ba..."
Vì sao không chịu nói cho cô ta biết?
Còn người họ Thiên kia nữa...
Mặt ông Diêu tối sầm: "Đi về nghỉ, lời của ba cũng không nghe nữa à?"
"Vâng."
Diêu Doanh chậm rãi rời khỏi phòng sách.
Ông Diêu đợi Diêu Doanh đi, gọi một cuộc điện thoại: "Người Thiên gia kia đã từng khai hồn, tìm người theo cô ta, tôi muốn biết là ai giúp cô ta khai hồn."
Bên đầu điện thoại kia là một giọng khản đặc: "Giết con bé Thiên gia đó, huyết mạch Thiên gia sẽ tuyệt chủng, tốn sức theo cô ta làm gì?"
Ông Diêu hừ lạnh: "Cậu biết cái gì, Ngự Quỷ thuật trên tay chúng ta cũng không phải hoàn chỉnh, lão già đó khẳng định để lại Ngự Quỷ thuật cho con gái của hắn."
"Hiện tại đã đủ để chúng ta dùng, cần gì..."
"Theo điều tôi nói mà làm."
Ông Diêu cúp điện thoại.
Sắc mặt tối tăm nhìn về bóng đêm mịt mờ ngoài cửa sổ.
Khai hồn là bước đầu tiên của Ngự Quỷ thuật.
Kế tiếp là đuổi quỷ, thúc đẩy quỷ để bản thân dùng.
Sau đó mới là săn quỷ.
Giết một con quỷ khó hơn để quỷ giúp mình làm việc nhiều.
Con bé Thiên gia kia lại có thể làm được săn quỷ, rõ ràng khoảng thời gian trước cô ta không hề có điều gì khác thường.