Nam nhân kia tự mình đứng lên, sau đó dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng từ đầu đến chân, đoạn lại nhìn về phía đám đông đang xúm lại.
Vãn Vãn cũng có chút tò mò trông theo, bỗng chốc nàng trợn trừng mắt, "Ai.. Ai kia? Đó.. đó không phải là tôi sao?"
Run run lấy ngón trỏ chỉ chỉ vào mặt mình, lại hoang mang nhìn qua thân thể đương hôn mê nằm trên đường cái. Từ từ! Chuyện quái gì thế này? Nàng còn chưa kịp nghĩ kế hoạch công lược đã chết thẳng cẳng ở đó? Đùa không vui chút nào!
"Cậu.." Vãn Vãn vừa định quay qua nói gì đó với cậu trai nọ thì một trận choáng váng mặt mày ập tới, tầm mắt lập tức trở nên mơ hồ.
* * *
"Tích.. Tích.."
Vãn Vãn gian nan mở đôi mí mắt nặng trịch ra.
"Vãn Vãn, cháu gái ngoan của bà, cháu cảm thấy sao rồi? Có khá hơn chút nào không?" Thanh âm già nua sốt sắng xa lạ vang lên không ngừng bên tai.
Nương theo giọng nói nhìn qua liền trông thấy một cụ bà ăn mặc bộ quần áo đơn sơ mộc mạc, trong đôi mắt vẩn đục kia đong đầy nước mắt lo lắng mà nhìn nàng.
"Đừng sợ, ngoan, có bà đây rồi. Cháu thấy đau ở đâu không?"
Vãn Vãn lắc đầu, cất giọng yếu ớt, "Bà đừng lo, cháu không sao."
Hèn mọn, chua xót, phẫn nộ, sợ hãi, hận thù.. Đủ loại cảm xúc bật ra trong đầu Vãn Vãn làm cho nàng muốn hét lên thật to, muốn phát tiết hết tất cả, thống khổ cấu xé điên cuồng. Đây là cảm xúc của thân thể này ư?
Nàng gắng gượng kìm nén nắm lấy tay bà cụ, miễn cưỡng cười: "Bà, cháu muốn ngủ một lát."
"Được, được, cháu ngủ đi. Bà ở đây chăm sóc cháu." Bà cụ len lén lau đi hai hàng nước mắt, thanh âm tràn đầy từ ái.
Vãn Vãn yếu ớt mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại.
Nguyên chủ lần này tên Chung Vãn Vãn, cô là học sinh lớp 10 của một trường trung học phổ thông nổi tiếng. Mẹ vì ngại nghèo khó gian khổ nên đã bỏ nhà đi theo người đàn ông khác từ khi cô còn bé, còn bố cũng mang bệnh nặng qua đời năm cô 7 tuổi, chỉ lưu lại cô cùng bà nội một già một trẻ nương tựa lẫn nhau mà sống.
Khi thi đậu vào trường trung học phổ thông này cô đã vô cùng phấn khích, bởi vì đây là ngôi trường danh tiếng
nhất thành phố. Nếu cô học hành chăm chỉ đoạt được học bổng, chắc chắn sẽ có cơ hội vào một trường đại học tốt, sau đó thuận lợi tìm được một công việc ổn định nuôi sống cô cùng bà nội, không cần chịu đựng ngày tháng thiếu ăn thiếu mặc nữa.
Nhưng nào ngờ đâu chính ngôi trường này là nơi bắt đầu hết thảy những thống khổ dằn vặt thể xác tinh thần cô. Bị bạn bè cùng lớp xem thường, bị mọi người chán ghét, cô lập. Nếu mọi chuyện chỉ có vậy thì còn tốt. Vào tiết tự học một buổi tối nọ, đợi cho lão sư rời khỏi, đám nữ sinh không biết do ai cầm đầu liền nhốt cô trong lớp thay phiên nhau đánh đập. Bọn họ dùng tay, bảng, chổi quật tới tấp lên người cô.
Vãn Vãn không hiểu, cô chỉ muốn đến trường chăm chỉ đọc sách học hành, vì cái gì những nữ sinh này lại đánh đập cô, vì cái gì lại chán ghét cô?
Ngay cả bạn cùng phòng trong ký túc xá cũng ức hiếp Vãn Vãn, đêm đông giá rét chẳng cho cô nổi một cái chăn, những lúc tâm tình khó chịu liền mang cô ra đánh đập, thậm chí quá đáng đến mức không cho cô mặc quần áo đi ngủ.
Bà nội phát hiện mấy vết thương chồng chất trên người cô liền tức giận tới trường trao đổi với lão sư. Nào ngờ tố cáo cũng vô dụng, lão sư chỉ đơn giản qua loa kêu đám bọn họ viết bản kiểm điểm, còn cô lại tiếp tục hứng chịu những đợt bạo hành cả thể xác lẫn tinh thần.
Bà nội bảo Vãn Vãn chuyển trường nhưng cô cự tuyệt. Cô thà nhẫn nhịn ở lại đây, vì học bổng, vì công việc tốt trong tương lai nuôi sống bà nội, cô không thể để bà nội chịu thương chịu khổ mãi được.
Chung Vãn Vãn bị đánh chửi, giẫm đạp, thậm chí là bị bạn cùng phòng hủy dung. Nhưng những nữ sinh ức hiếp cô đều đang ở độ tuổi vị thành niên, cộng thêm bối cảnh gia đình giàu có, chỉ quăng vào mặt cô chút tiền bồi thường liền được bỏ qua. Cứ như vậy, Chung Vãn Vãn tựa như cọng cỏ dại, nhẫn nhịn chịu đựng suốt ba năm trung học.