Mao Tiểu Thất cắn răng chịu đựng cơn đau đớn xác thịt, lúc này mắt kính hắn thường đeo đã rơi đâu mất, lộ ra đôi đồng tử đen như mực chứa đầy hận ý.
"Tiểu.. Tiểu Cửu.. Đừng khóc.. Thất ca không sao đâu." Đoạn Mao Tiểu Thất yếu ớt vươn tay lau giọt nước mắt trên gò má thiếu nữ đang quỳ gối bên cạnh mình.
Mao Tiểu Cửu mím môi, trong lòng tràn ngập sự hối hận. Tất cả đều do nàng, do nàng quá xúc động muốn ngay lập tức giết chết con súc sinh kia, nếu không Thất ca sẽ không bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Lúc này Quý Thanh vẫn dây dưa kịch liệt với Thượng Quan Hoán trên không trung, mảnh đất vốn lổn nhổn vô số nấm mồ đã bị san bằng thành bình địa, khung cảnh vô cùng hỗn loạn. May thay thông linh thế gia đã sớm an bài cảnh sát phong tỏa mười dặm xung quanh đây.
Vãn Vãn mang thân thể phàm nhân, chẳng cách nào bay lên không trung chiến đấu. Người ta nói đánh rắn phải đánh vào đầu, với tình hình hiện tại, tiếp cận được Thượng Quan Hoán đối với nàng cũng là điều khó nhằn.
"Mao Tiểu Thất, bây giờ anh còn sức chiến đấu không?" Vãn Vãn hỏi.
Cánh tay Mao Tiểu Thất bị Thượng Quan Hoán làm trọng thương đã được Mao Tiểu Cửu dùng linh lực tạm thời cầm máu, hắn đứng lên, "Còn."
"Được, anh và Tiểu Cửu đi ứng phó với Thượng Quan Hoán. Nhớ rõ không được hấp tấp, chỉ cần kéo dài thời gian, tôi cùng Quý Thanh nhân cơ hội tấn công hắn!" Vãn Vãn vừa nói vừa cố gắng chịu đựng cơn đau khiến cánh tay nàng run rẩy. Quả thực uy lực của Thượng Cổ Thần Kiếm mạnh mẽ đến mức đáng sợ, nàng chỉ còn đủ sức chém một kiếm cuối cùng nữa thôi.
Nhìn thấy đôi mắt bị Hắc Huyền đả thương của Thượng Quan Hoán đang hồi phục với tốc độ chóng mặt, xem ra hiện tại Nguyệt Thần trong tay nàng là thứ duy nhất có thể giết chết nam chủ.
Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Mao Tiểu Thất chẳng còn thời gian hoài nghi những lời Vãn Vãn nói, hắn cùng Mao Tiểu Cửu đồng thời gật đầu, lập tức phi thân lên tấn công vào hai mắt của Thượng Quan Hoán.
Thân thể mãng xà của Thượng Quan Hoán đang từ từ kết vảy, nếu hôm nay nàng không giết được hắn, e rằng chậm vài ngày nữa thôi hắn sẽ tiến hóa thành rồng, uy lực mạnh mẽ hơn bội phần.
"Quý Thanh!" Vãn Vãn khẽ gọi vào thông linh tệ trên tay, chớp mắt Quý Thanh đương chiến đấu trên không trung đã xuất hiện bên cạnh nàng.
"Thanh kiếm trong tay em có thể giết chết được Thượng Quan Hoán, anh ôm em bay lên đi." Vãn Vãn vội vàng nói.
Quý Thanh không thắc mắc nàng lấy đâu ra thanh kiếm này, dùng một tay ôm nàng vào lòng tiếp cận Thượng Quan Hoán.
Bấy giờ đôi môi Vãn Vãn
đã tái nhợt đi bởi cơn đau đớn tột cùng, một khi giết chết nam chủ sẽ phải chịu Thiên Đạo trừng phạt, nàng chẳng đành lòng để Quý Thanh dây vào, cho nên lúc cầm Thần Kiếm, thần sắc nàng tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Sau khi cách Thượng Quan Hoán khoảng bảy tấc, Vãn Vãn siết chặt kiếm trong tay, đột nhiên bổ người lao về phía hắn.
Giống như cảm giác được nguy hiểm, Thượng Quan Hoán trở mình một cái, xoay mình tránh đi chỗ yếu hại. Kiếm chệch hướng bổ vào thân rắn khiến hắn rống lên đau đớn, hai con mắt mãng xà đỏ tươi trợn to, mở cái mồm như chậu máu toan ngoạm về phía Quý Thanh và Vãn Vãn.
Mao Tiểu Cửu cùng Mao Tiểu Thất vội vàng ngăn trở, tấn công vào đôi mắt hắn.
Một kiếm cuối cùng này đã rút hết sức lực của Vãn Vãn, hô hấp nàng trở nên nặng nhọc, cánh tay run rẩy buông thõng xuống như người bị liệt.
Bấy giờ Quý Thanh mới phát hiện sự khác thường, hắn lo lắng hỏi, "Vãn Vãn, tay em bị sao vậy?"
"Không.. Không có việc gì đâu.." Vãn Vãn miễn cưỡng cười, trong mắt lại tràn ngập ý lạnh thấu xương.
Con cưng của Thiên Đạo thì đã sao? Hôm nay bằng bất cứ cách nào nàng cũng phải giết chết hắn!
Quý Thanh nắm lấy tay nàng, hai thanh kiếm song song nhau, Hắc Huyền cùng Nguyệt Thần sóng đôi như hòa làm một.
"Vãn Vãn, chúng ta cùng nhau xông tới." Thanh âm dịu dàng bên tai làm Vãn Vãn an tâm đến lạ.
Đoạn hai người lao nhanh như tia chớp, đâm thẳng vào tim Thượng Quan Hoán.
Thượng Quan Hoán lúc này đang bị Mao Tiểu Thất và Mao Tiểu Cửu tấn công liên hồi chẳng kịp tránh. Thần Kiếm mang theo lực lượng cường đại cùng Hắc Huyền nhuốm đầy sát khí thuận thế đâm ngập vào tim hắn tận chuôi.
"Rống!" Thượng Quan Hoán điên cuồng giãy giụa, vài giây sau lại như quả bóng xì hơi ngã rạp xuống đất, thân thể hóa thành tro bụi chậm rãi tiêu tán theo gió.
Ánh bình minh an lành đã lấp ló xuất hiện nơi đường chân trời, trận quyết đấu căng thẳng này cuối cùng cũng kết thúc.
Trong phút chốc, mây mù lại lần nữa cuồn cuộn kéo tới vây kín không gian, tựa như ẩn giấu thứ gì đó đương rục rịch chọc thủng tầng mây đâm xuống.