Vãn Vãn hoảng sợ siết chặt tay Quý Thanh, Nguyệt Thần trong tay nàng cũng phát ra những âm thanh run rẩy.
Nhất định chính là Thiên Đạo!
Khuôn mặt những người Mao gia đặc quánh lại. Bọn họ không biết đây là hiện tượng quái dị gì, nhưng xem ra tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Quý Thanh ôm Vãn Vãn vào lòng, dịu dàng nói vào tai nàng, "Đừng sợ!"
Kỳ lạ thay thiên địa chỉ tối sầm đi trong chốc lát, khoảng năm phút sau đã bình thường trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mây đen hung hãn lúc nãy bấy giờ biến mất chẳng thấy tăm hơi, để sót lại duy nhất ánh bình minh xinh đẹp nhuộm đỏ một khoảng trời.
Vãn Vãn ngẩn người, chớp chớp hai mắt ngạc nhiên, tại sao Thiên Đạo không tới?
Nhưng hiện tại nàng chẳng còn hơi sức đâu mà thắc mắc nhiều. Nguyệt Thần rơi xuống mặt đất chậm rãi tan biến vào hư vô, cánh tay nàng mất hết tri giác buông thõng bên hông.
Mao Tiểu Cửu chạy tới nâng Mao lão gia dậy, khi pháp trận bị phá vỡ đã gây tổn thương nghiêm trọng cho thân thể của ông, có lẽ phải nằm viện tĩnh dưỡng khá lâu.
Mao Tiểu Thất trầm ổn bước qua, cung kính cúi người nói với Quý Thanh và Vãn Vãn, "Đa tạ đại nhân, đa tạ phu nhân."
Xa xa có tiếng còi xe cảnh sát cùng xe cứu thương vang lên dồn dập.
Vốn dĩ sự tồn tại của Mao gia chỉ có những quan chức lãnh đạo quyền lực trong thành phố mới biết, bọn họ vô cùng kính trọng gia tộc trừ yêu nổi tiếng này. Khi biết trận chiến khốc liệt kia vừa kết thúc liền phát người tới giúp đỡ.
Vãn Vãn không chịu tới bệnh viện, cho nên Quý Thanh đành mang nàng về nhà.
Lúc này hắn đang dùng kéo vô cùng cẩn thận cắt ống tay áo nàng ra.
"Tiểu mỹ nữ, tay ngươi sao lại ra nông nỗi này?" Hắc Huyền bận bịu cắp đủ loại chai lọ đặt một bên.
Sắc mặt Vãn Vãn trắng bệch, tuy nhiên ánh mắt lại sáng quắc nhìn chằm chằm Quý Thanh.
"Quý Thanh, anh không có gì muốn hỏi em sao?"
Quý Thanh nghiêm túc bôi thuốc mỡ lên cánh tay sưng tấy của nàng, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp, "Có đau lắm không?" Thần sắc hắn vẫn dịu dàng như ngày nào.
Vãn Vãn mỉm cười: "Không đau."
Mấy năm trước độ hảo cảm sớm đã đầy, mỗi khi ở bên Quý Thanh, từng giây từng phút nàng đều được
cảm nhận sự chở che ấm áp.
Sau khi bôi thuốc giúp Vãn Vãn xong, Quý Thanh nhẹ nhàng chạm vào xương tay nàng. Lông mày hắn nhíu chặt lại, cánh tay Vãn Vãn đã chịu tổn thương quá nghiêm trọng, chỉ sợ từ nay về sau không cầm vật nặng được nữa.
Nhưng chuyện này hắn sẽ không nói cho nàng biết, thay vào đó hắn sẽ càng bao bọc nàng, để nàng sống một đời bình an.
"Xong rồi." Đoạn Quý Thanh ôm chặt lấy nàng, "Vãn Vãn, thực xin lỗi em."
Vãn Vãn hơi ngạc nhiên, "Anh?"
"Nếu không phải do anh, em cũng sẽ không.." Khuôn mặt Quý Thanh lộ ra vẻ đau thương.
Hiện giờ tay Vãn Vãn không để động đậy, nàng đành rướn người hôn nhẹ lên môi hắn, "Không, gặp được anh là chuyện hạnh phúc nhất đời này của em."
Lỗ tai Quý Thanh đỏ ửng, cúi đầu ngậm lấy cặp môi hơi tái nhợt, triền miên thưởng thức.
Ái nhân của ta, cuộc đời này chỉ ái mỗi nàng, vĩnh viễn không hối hận.
* * *
Sau khi xử lý xong mọi chuyện ở thông linh thế gia, Vãn Vãn cùng Quý Thanh dắt tay nhau về quê, mỗi ngày phụ bà nội trồng cây tưới hoa.
Nghe nói, vài ngày sau đó, cuối cùng Mao lão gia vẫn không thể qua khỏi.
Nghe nói, Mao Tiểu Cửu đã đính ước cùng với Yêu Vương.
Mấy chuyện này nàng đều nghe được từ cái mồm nhiều chuyện của Hắc Huyền.
Vãn Vãn nghe xong cũng mừng thầm trong bụng, dù sao Mao Tiểu Cửu cuối cùng cũng đạt được những gì nàng ấy muốn, trở thành truyền nhân của thông linh thế gia.
Một đời này trôi qua nhanh như gió thoảng, kỳ thực Vãn Vãn biết, mỗi một thế hệ Ma Chủ đều sống không quá 31 tuổi, đó là lý do vì sao trong đêm dã ngoại kia Quý Thanh lại hỏi nàng trịnh trọng như vậy.
Gần như sau khi Quý Thanh chết đi, Vãn Vãn cũng chọn rời khỏi thế giới nhiệm vụ, chỉ đành nói một tiếng xin lỗi với bà nội, để phải bà chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.