Diệp An liếc sang Đới Hằng, đáy mắt hơi hiện lên vẻ băng lạnh, "Đới Hằng!"
Mọi người đều biết Phó Âm coi trọng cô cháu gái này đến bậc nào, không nên vui đùa quá lố.
"Ầy, làm gì mà xoắn hết cả lên thế, chỉ là mang em gái nhỏ ra ngoài mở mang kiến thức một chút, chơi đùa một chút, có gì nghiêm trọng đâu." Đới Hằng khoác vai Diệp An, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ cậu không muốn thấy bộ dạng Phó Âm quýnh lên à, bình thường hắn đàn áp bọn mình như vậy cơ mà."
Diệp An nhìn nhìn thiếu nữ đang ngồi mải mê nghịch điện thoại, trong lòng có chút dao động, nhóc con này đáo để lắm, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.
"Đi, nhưng mà cậu phải hứa với tôi, về nhà trước mười giờ." Diệp An nói.
"Buôn chuyện xong chưa?" Vãn Vãn cất điện thoại di động vào túi, thản nhiên hỏi.
"Được rồi được rồi, nhóc con, đi thôi, hôm nay cho em mở mang tầm mắt." Đới Hằng cười nói.
Con bé này quá thông minh, sợ rằng nàng đã sớm nhận ra được tình cảm của Phó Âm, lại cố tình không nói toạc ra, rốt cuộc nàng có ý đồ gì, hay là còn mục đích gì khác?
Đới Hằng mở gara xe ra, đánh chiếc Ferrari dẫn Vãn Vãn đến một quán bar mang tên Dạ Mị.
Phong cách ăn mặc của Vãn Vãn đặt trong môi trường này vô cùng lạc quẻ, trông như con cừu non bị người ta lừa bán.
Quản lí là một nữ nhân quyến rũ phong tình, lẳng lơ lắc lắc cái mông tiến về phía bọn họ, "Ôi chao, Hằng thiếu, đã lâu không gặp."
"Chỗ cũ, đồ cũ." Đới Hằng vươn tay ngăn lại mùi nước hoa gay mũi xộc vào khướu giác.
Quản lí cũng không xấu hổ, ngược lại còn liếc mắt đưa tình, "Vâng ạ, Hằng thiếu!"
Trong phòng Vip.
Trên bàn bày biện đủ loại rượu đắt tiền, dưới ánh đèn mờ ảo, khung cảnh sa đọa cùng đồi trụy.
"Thế nào, nhóc con, uống được không?" Đới Hằng cầm chai rượu lên lắc lắc.
Đôi mắt thiếu nữ khẽ chớp, "Uống rượu suông thì có gì vui."
Đới Hằng ngẩn ra, sau đó hỏi: "Vậy em muốn chơi trò gì?"
"Xúc xắc." Vãn Vãn nói, giọng nàng nhẹ như bông.
Diệp An ngồi một bên lẳng lặng theo dõi, càng lúc càng cảm thấy không khí lạnh buốt, chẳng lẽ do nhiệt độ điều hòa quá thấp?
Trong phòng vốn đã có sẵn xúc xắc, Đới Hằng lấy tới, "Nói đi, chơi thế nào?"
"Đơn giản
thôi, so lớn nhỏ." Khóe miệng thiếu nữ nhếch nhẹ, ánh mắt lại lạnh như băng sương.
"Được." Đới Hằng cầm xúc xắc bắt đầu lắc lấy lắc để.
Sau mấy lần, Đới Hằng đã nốc rất nhiều rượu, khuôn mặt đẹp trai đỏ rực lên, há mồm la lớn: "Nhóc con, chơi bẩn đúng không? Sao lần nào cũng là anh thua?"
Vãn Vãn vẫn cười cà lơ phất phơ: "Chú già, sao mà em chơi bẩn được, cái này là do hên xui thôi!"
"Lại lần nữa." Đới Hằng cắn răng nói.
Nhưng mà..
Kết quả sau cùng là Đới Hằng say quắc cần câu, ngã rạp trên ghế salon.
"Chú Diệp, bây giờ dẫn ỗng đi được rồi đấy." Vãn Vãn thản nhiên nói.
Diệp An đứng dậy nhìn Đới Hằng thảm hại nằm đó, lại nhìn về phía Vãn Vãn, "Vậy còn em?"
"Em à, đương nhiên em phải ở đây đợi một người, về phần người đó là ai thì.. đoán xem?" Vãn Vãn híp mắt.
Diệp An không nói thêm bất cứ điều gì, chỉ im lặng đỡ Đới Hằng rời đi.
Mà Vãn Vãn một mình trong phòng, nhẹ nhàng nâng ly rượu lên nếm trên đầu môi, thấy mùi vị khá ngon miệng, lại uống thêm vài ngụm.
Trước giờ khả năng kiềm chế cảm xúc của Phó Âm rất tốt, tuy nhiên thời điểm hắn chạy cả một đêm tức tốc về nước, lao tới bar Dạ Mị, vẻ giận dữ đã nhuốm đầy khuôn mặt tuấn mỹ, thần tình có thể sánh ngang với băng tuyết tháng mười hai.
Vội vã mở cửa phòng vip ra, nhìn thấy thiếu nữ của hắn nằm trên ghế salon không biết trời trăng mây nước gì. Phảng phất như có kẻ xấu đụng chạm nàng, nàng cũng chẳng mảy may tỉnh dậy.
Phó Âm tiến lên ôm lấy nàng vào lòng, "Vãn Vãn."
Vãn Vãn nghe thanh âm ai đó gọi tên mình, đôi mắt mơ hồ mở hờ, hơi men bốc lên nhuốm đẫm hai tròng mắt xinh đẹp động lòng người, loang loáng ánh nước, vừa ngây thơ vừa đáng thương.
Đáy lòng Phó Âm nhoi nhói đau, đặt một nụ hôn lên cái trán bóng loáng, "Chú ở đây, chúng ta về nhà nào!"