Mái đầu thiếu nữ e ấp dựa vào lồng ngực hắn, giả bộ hỏi: "Chú, sao chú về sớm vậy?"
Phó Âm ôm sát chặt nàng hơn nữa, cúi đầu nói: "Nếu chú không về, cháu bị người ta bán đi mất thôi."
"Sao lại thế." Vãn Vãn ôm cổ hắn, thanh âm mềm mềm ngọt lịm: "Cháu thông minh đến vậy, ai dám bán cháu đi."
Giọng điệu vừa kiêu ngạo lại đáng yêu này khiến trái tim Phó Âm đập rộn lên, chân dài tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng ôm nàng rời khỏi quán bar.
Vội vã về nhà, hắn ôm nàng nhẹ nhàng đặt lên giường.
"Vãn Vãn, có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?" Phó Âm hỏi.
Thiếu nữ lắc đầu, mơ hồ nói: "Muốn tắm."
"Hả.. Cái gì?" Phó Âm ngẩn người, máu nóng trong người nhất thời sôi lên ùng ục.
Đồng tử nàng mở to, mờ hơi sương, đôi môi hồng hào khép mở khẽ khàng, "Cháu muốn đi tắm, người bẩn, khó chịu."
Phó Âm ho nhẹ một tiếng, bối rối nói: "Vậy đợi chú đi mở nước nóng."
Vãn Vãn nằm nghiêng người trên giường, hai tròng mắt tỉnh rụi nhìn cặp chân dài gấp đến mức xoắn vào nhau kia, thanh niên vội vàng như muốn chạy trốn thật xa vậy, khóe miệng chầm chậm hé lộ nụ cười.
Trốn không thoát được!
"Vãn Vãn, nước đầy rồi đấy, cháu mau vào tắm đi!" Thanh âm từ phía ngoài cửa phòng ngủ truyền đến.
Hóa ra Phó Âm đã rời khỏi phòng.
Mới chỉ uống chút rượu, đầu óc Vãn Vãn hơi ngấm men, nặng trịch, nàng loạng choạng đứng lên, cởi phăng áo ngoài ném xuống đất, chân trần trắng nõn đạp lên thảm trải sàn, chậm rãi đi tới phòng tắm.
Lúc này Phó Âm đang đứng ngoài hành lang gọi điện thoại.
"Diệp An, cậu có ý gì, không phải tôi đã dặn dò cậu chăm sóc cho em ấy thật tốt sao? Cậu lại mang em ấy tới mấy chỗ phức tạp như vậy?"
"Phó Âm, cậu nghe tôi giải thích đã."
"Được, tôi đang nghe đây." Phó Âm cười lạnh.
Diệp An: .
"Cái này.." Thân thể Diệp An khẽ run, cái giọng nói này, thực sự rất đáng sợ đó!
Thanh âm của Phó Âm lạnh băng: "Đới Hằng đang ở bên cạnh cậu đúng không?"
Diệp An nhìn sang Đới Hằng bên cạnh ngáy như sấm rền, thấp giọng đáp: "Đúng vậy."
"Tôi chợt nhớ thân thể Đới lão gia gần đây không
tốt, cũng rất nhớ thương đứa cháu trai của mình." Phó Âm làm như lơ đãng nói.
Diệp An kêu thảm thiết, "Thái tử gia, cậu đừng ác ôn vậy được không? Nếu như Đới Hằng bị còng đầu lôi về nhà, thì cả đời này hắn chết rục trong đó mất."
"Có phải cậu muốn kề vai sát cánh bên hắn luôn không?" Phó Âm thản nhiên nói.
"Không không không!" Diệp An lập tức lắc đầu lia lịa.
Lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm thiếu nữ khẽ kêu.
"Các cậu sớm biết em ấy là điểm chí mạng của tôi, vậy mà vẫn cố tình chọc vào." Dứt lời, Phó Âm cúp điện thoại cái rụp.
Hắn khe khẽ gõ cửa, "Vãn Vãn?"
"Chú ơi, đau quá.." Tiếng thiếu nữ kêu đau nho nhỏ vang lên.
Phó Âm quýnh cả lên, không kịp suy nghĩ liền trực tiếp vặn nắm cửa xông vào.
Vừa tiến vào, hắn liền giật mình thảng thốt.
Thiếu nữ bận bộ áo choàng tắm mỏng manh đang nằm ngã dưới đất, tà áo nửa khép nửa hé, da thịt trắng nõn khiến người người mê muội hiển lộ.
Đến khi Vãn Vãn kêu đau thêm lần nữa, lúc này Phó Âm mới lấy lại được thần trí, vội vàng ôm nàng lên, giọng nói khàn khàn đáng ngờ, "Sao lại ngã?" Thanh âm trầm thấp gợi cảm đến đòi mạng.
Vãn Vãn ngoan ngoãn nằm trong ngực thanh niên, ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như tượng tạc ấy, ngượng ngùng nói: "Đầu bị choáng, không cẩn thận vấp phải đồ trên nền nhà.. ngã xuống."
Phó Âm cụp mắt, nhìn quần áo bị vứt tùy ý nằm la liệt trên nền nhà, khi trông thấy cái áo ngực cùng quần lót kia.. Bỗng chốc cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể trở nên bất thường.
Mà Vãn Vãn đang dựa vào lồng ngực hắn cũng đồng thời cảm nhận được nhiệt độ nóng hôi hổi trào dâng.