Hôm nay là ngày sinh thần của Hoàng đế, một bữa tiệc xa hoa được bày ra để chiêu đãi cho quần thần, cũng nhằm chúc hoàng đế mãi mãi trường thọ.
Ngự Hoa Viên trang hoàng xa hoa tráng lệ hơn hẳn mọi ngày, trăm hoa đua nhau khoe sắc thắm, thậm chí từng cành cây cọng cỏ cũng được cắt tỉa gọn ghẽ, đèn lưu ly treo khắp cung đình rực rỡ chiếu rọi, không gian nhuốm đậm mùi hương thanh nhã tinh tế.
Trong vườn bày vô số bàn nhỏ bằng ngọc, bên trên lại xếp rất nhiều món điểm tâm tinh xảo lạ mắt, khi các đại thần thế gia đến dự tiệc, người hầu phải dựa vào phẩm cấp mà dẫn họ đến chỗ ngồi tương ứng.
Hoàng đế ngồi ở trên đài cao, thoạt nhìn khí sắc không tồi, các đại thần sôi nổi giơ chén rượu trong tay lên kính quân vương một chén, văn thần bắt đầu làm thơ từ ca phú, hao hết tâm sức nhằm khiến Hoàng thượng vừa lòng.
Vãn Vãn vốn định viện lý do bệnh nặng không tham dự, nhưng lại nhớ tớ sự việc xảy ra trong cung yến lần này, Giang Thanh Mạn mượn dịp thể hiện tài năng được tôn làm đệ nhất tài nữ Đại Tấn. Sau đó xả thân cứu Hoàng đế bị ám sát, thuận lợi bắt được hôn ước với Hoàng thái tử, danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng thái tử chính phi. Từng bước từng bước trợ giúp phu quân mình bước lên ngôi vị Hoàng đế đứng đầu thiên hạ.
Tuy rằng hiện tại Giang Thanh Mạn đã trở thành Trắc phi của Hoàng thái tử, nhưng cơ hội lớn này chắc chắn nàng ta sẽ không bỏ lỡ. Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn lên trên, Hoàng Hậu cùng Quý Phi ngồi ở hai bên, sau đó là Thái Tử Phi, Tư Đồ Diệp cùng Giang Thanh Mạn lại đang ở sát cạnh nàng.
Vãn Vãn nhàm chán thu hồi ánh mắt, nhìn qua bên phía hàng võ tướng, chỉ thấy Hách Liên Thành đang lãnh đạm cầm ly rượu.
Lúc này, Giang Thanh Mạn chợt đứng lên, phi thân về nơi trung tâm của bữa tiệc.
Sau khi trở thành Trắc phi của Hoàng thái tử, Giang Thanh Mạn như được lên đời, tóc đen búi thành một búi cầu kỳ, phục sức quý giá tôn lên thân hình mê người như ẩn như hiện, khuôn mặt trang điểm diễm lệ, vốn dĩ chỉ là dáng vẻ thanh tú lại trở nên vũ mị động lòng người.
Khi nàng vừa xuất hiện, ánh mắt rất nhiều thiếu niên công tử có mặt ở đây liền sáng quắc lên, trong đó có Tam
hoàng tử, nhìn nàng chăm chú như hổ rình mồi. Còn sắc mặt Tư Đồ Diệp cùng Giang Thanh La trông lại vặn vẹo như nuốt phải ruồi bọ.
Vãn Vãn không kiềm được liếc nhìn qua bên kia, Hách Liên Thành chỉ đang nhàn nhạt thưởng thức chung rượu bằng thạch ngọc trên tay, một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho mỹ nhân đang đứng trên đài cao kia.
Giống như có thần giao cách cảm, Hách Liên Thành cũng ngước mặt lên, mắt chạm mắt, khuôn mặt lạnh nhạt lại bị vẻ nhu hòa thay thế, trao nàng một nụ cười dịu dàng.
Vãn Vãn vội vàng tránh đi, gò má ưng ửng hai rặng mây hồng.
Tiếng nhạc vang lên, Giang Thanh Mạn tung người nhảy múa, thân thể tuy gầy yếu nhưng lại có lực, vòng eo nàng tinh tế, mềm mại tựa không xương, mỗi một lần cong eo, mỗi một lần xoay tròn, mọi người đều bị mê hoặc, như si như say dõi theo vũ điệu uyển chuyển xinh đẹp.
Không thể không tán thưởng, Giang Thanh Mạn sau khi trọng sinh hiểu rất rõ điểm mạnh của bản thân mình, bài múa này đích xác không tồi, thành công hấp dẫn ánh mắt của đại đa số nam nhân tại yến tiệc, tất nhiên là.. trừ một người..
Vũ điệu kết thúc, mọi người đồng loạt vỗ tay, Giang Thanh Mạn hơi liếc qua phía Vãn Vãn, một đôi mắt mang theo đắc ý, mở miệng nói: "Muội sớm nghe nói Đại tỷ cũng có một món quà bất ngờ dành cho Hoàng thượng, không biết khi nào tỷ mới đem ra cho mọi người mở mang tầm mắt?"
Hoàng đế nghe vậy cười khà khà: "Lại có thêm quà gì, trẫm có chút tò mò đây."
Vãn Vãn lạnh lùng liếc Giang Thanh Mạn, đứng lên, ngượng ngùng nói: "Thần nữ bất tài, chỉ biết chút cầm kỹ, cho nên đặc biệt vì Hoàng thượng chuẩn bị một khúc đàn."
"Quả là có lòng, Cao công công, mau đem Phong Huyền cầm tới đây cho Giang tiểu thư dùng." Hoàng đế phân phó.
Sắc mặt Giang Thanh Mạn sa sầm, Hoàng Thượng là cố ý để giành Huyền cầm kia cho Giang Vãn Vãn, đó chính là di vật của Hoàng hậu tiền triều, luôn cất giữ trong quốc khố, chưa ai có diễm phúc được chạm qua.