Nha hoàn đem Phong Huyền cầm đặt lên mộc án, sau đó châm thêm một ít trầm hương, vài sợi khói nhẹ nhàng bay lên, lượn lờ trong không khí mang theo mùi hương dễ chịu.
Vãn Vãn rửa tay xong, ngồi ngay ngắn chuẩn bị tấu đàn, Hách Liên Thành bỗng nhiên đứng lên nói: "Bệ hạ, nhân tiện thần cũng muốn mượn khúc nhạc này của Vãn Vãn kính dâng người một điệu vũ."
Hoàng đế mặt mày vui vẻ khoát tay: "Trẫm chuẩn tấu."
Vãn Vãn nghiêng mắt nhìn Hách Liên Thành, nở một nụ cười kiều diễm, "Biểu ca, Vãn Vãn bắt đầu đây."
Hách Liên Thành đứng ở trung tâm Ngự Hoa Viên, tùy tay rút ra bội kiếm bên hông, nương theo tiếng đàn mà múa kiếm, chỉ thấy ánh sáng sắc lạnh quay cuồng giữa không trung, chuôi kiếm tựa ánh chớp bay nhảy trong bàn tay rắn rỏi. Không hổ danh một thiếu niên anh hùng, thế kiếm lúc thì mềm mại uyển chuyển, lúc thì quyết tuyệt tàn nhẫn, có thể sánh ngang với bạch long bay lượn trên bầu trời.
Hai người một bên đánh đàn, một bên múa kiếm, ánh mắt có lúc ngẫu nhiên chạm phải nhau, liền trao cho đối phương cái nhìn vô cùng dịu dàng.
Vãn Vãn dốc hết sức tấu lên khúc này, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn bay múa trên mặt đàn, Huyền cầm bên dưới càng tôn lên đôi bàn tay xinh đẹp thon thả.
Âm thanh cuối cùng Vãn Vãn đánh xuống, Hách Liên Thành cũng đồng thời thu kiếm lại bên hông, hai người đứng chung một chỗ, đồng thanh nói: "Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương, thọ tựa trời đất."
"Các ngươi thật quá có lòng." Hoàng đế đã đứng dậy, thời trẻ ông cũng từng đích thân ra trận chém giặc, kiếm vũ của Hách Liên Thành vừa lúc đánh vào lòng yêu thích của Hoàng đế. Tay phải ông hướng về phía trước, khảng khái ra lệnh "Thưởng mười rương trân châu Nam Hải, ba kiện gấm Tứ Xuyên."
Lúc này, bỗng dưng truyền đến âm thanh sắc bén.
Một nô tài bưng rượu trong góc đột ngột nhảy lên, trong tay cầm chủy thủ liều mạng lao về phía Hoàng đế.
Cao công công đang hầu hạ bên cạnh sợ tới mức hét toáng lên "Hộ giá, hộ giá!"
Hách Liên Thành rút bội kiếm ra, phi thân vọt qua, cùng thích khách đối kháng, Vãn Vãn lập tức tránh sang chỗ khác, vừa theo dõi vừa lo lắng.
Yến hội trong nháy mắt loạn như cào cào, quần thần bốn phía hô to, số lượng thích khách ngày một tăng lên, chặn đứng đường lui của quân vương.
Mắt thấy có tên cầm chủy thủ chuẩn bị đâm vào tim Hoàng
đế, một bóng người không màng nguy nan nhào tới, hô to "Phụ hoàng cẩn thận!".
"Phụt." Chủy thủ đâm trúng ngực Tư Đồ Hàn, máu tươi trào ra nhiễm đỏ xiêm y của hắn.
"Hoàng nhi!" Đồng tử Hoàng đế co thắt lại, hai mươi năm chứng kiến Tam hoàng tử từ từ trưởng thành, chỉ cảm thấy đây là lần đầu tiên mình sai rồi, sai khi đã đối xử lạnh nhạt với đứa con tuy xuất thân hèn mọn nhưng lại cực kỳ có hiếu này.
Hách Liên Thành cuối cùng cũng thu phục được thích khách, vừa định tra hỏi thì thích khách kia đã lập tức cắn lưỡi tự sát.
"Người đâu, truyền thái y! Truyền thái y!" Hoàng đế vội vàng hô to.
Vãn Vãn cúi đầu che khuất đi ý cười trong mắt, giang sơn Đại Tấn này.. sẽ đổi chủ sớm thôi.
* * *
Từ khi yến hội xuất hiện thích khách, Tam hoàng tử có công cứu giá, khắp hoàng thành ai nấy cũng cảm giác được chuẩn bị có một trận bão ập tới, khuấy đảo tất cả thiên địa.
Tam hoàng tử bị thương nặng nằm liệt giường, Hoàng thái tử đột nhiên bị cấm túc. Kẻ mắt sáng đều nhận ra, giang sơn Đại Tấn sắp xảy ra một bước ngoặt cực kỳ to lớn.
Vào một ngày trời đông giá rét, Hoàng thái tử đột nhiên bị Hoàng đế nhốt vào đại lao, can tội âm mưu tạo phản, phái người ám sát Hoàng đế, Trắc phi Giang Thanh Mạn thân là đồng lõa cũng bị giam cầm trong ngục tối.
Tứ công tử nhà Tể tướng nghe bảo chết bất đắc kỳ tử, nhưng lại bị dán bức họa truy nã khắp toàn thành phố.
Hóa ra hắn là hoàng tử địch quốc, ẩn núp hòng trộm kế hoạch quân sự của Đại Tấn, hắn kết giao cùng Hoàng thái tử trắc phi, sau đó thuận lợi tiến vào cấm cung, không nghĩ lại bị cấm vệ quân phát hiện, thích khách ám sát Hoàng đế hôm yến hội cũng có một phần là người của hắn.
Sự kiện lần này trực tiếp liên quan đến một nhà Tể tướng, ông chỉ có thể cáo ốm từ chức ở triều đình về nhà tĩnh dưỡng.