Hoàng đế sau khi trải qua tình huống thập tử nhất sinh, cả người cũng trở nên già nua hẳn, thân thể ngày càng lụn bại, cuối cùng bệnh nặng mà băng hà.
Tư Đồ Hàn được kế vị như ý nguyện, cùng hôm đó Giang Thanh La ở ngoài cung sinh hạ một đứa bé trai, cũng chính là trưởng tử của tân đế Đại Tấn. Nàng còn chưa kịp ngủ cùng con mình một đêm, hài tử đã bị ma ma mang vào trong cung.
Giang Thanh La nhờ người tìm Giang Vãn Vãn, năn nỉ cầu xin giúp mình tiến cung gặp mặt Tư Đồ Hàn.
Vãn Vãn lại đưa nàng ta đi đến thiên lao.
"Mạn nhi, ta thích nàng, hiện tại Tư Đồ Diệp phát điên rồi, nàng gả cho ta làm Hoàng hậu không tốt hơn gấp trăm lần sao?"
Vãn Vãn cùng Giang Thanh La nấp ở một góc khuất, trong thiên lao truyền đến thanh âm của tân Đế.
Giang Thanh La tái mặt, siết chặt bàn tay, tiện nhân Giang Thanh Mạn kia, trên người hãy đang còn đeo gông cùm tù tội, chàng lại vẫn nhung nhớ ả ta mãi không quên.
Giang Thanh Mạn và Tư Đồ Diệp là tình yêu đích thực, sao nàng có thể dễ dàng đáp ứng nam nhân kiếp trước ép nàng bỏ đi đứa con ruột thịt, thậm chí còn ban chết cho nàng này.
Tư Đồ Hàn không nhận được đáp án như ý nguyện, phẫn nộ rời khỏi thiên lao.
Lúc này Vãn Vãn cùng Giang Thanh La mới lộ diện chậm rãi mà đi đến trước cửa nhà tù đang giam giữ Giang Thanh Mạn.
"Giang Vãn Vãn!" Hiện giờ Giang Thanh Mạn bận trên người bộ y phục của phạm nhân, mắt thấy Vãn Vãn, bỗng chốc đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi tới đây làm gì?" Đoạn nàng phát hiện Giang Thanh La cũng có mặt, hung tợn hét lên: "Giang Thanh La, hóa ra ngươi thông đồng cùng Giang Vãn Vãn tính kế ta!"
"Nhị tỷ, lời này không thể nói bậy." Bộ dạng Giang Thanh La thoạt nhìn vô cùng nhu nhược đáng thương, nhẹ giọng nói: "Ta chẳng qua chỉ muốn đến thăm tỷ, Hoàng Thượng đối với tỷ thật có lòng, sao vừa rồi tỷ không đáp ứng người?"
Vãn Vãn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ý của Giang Thanh La là gì? Lại lơ đãng phát hiện ra đáy mắt nàng ta thoáng qua vẻ âm ngoan như rắn độc, Vãn Vãn liền cảm thán trong lòng, không hổ là kỹ thuật ẩn nhẫn thượng
thừa, rõ ràng hận Giang Thanh Mạn đến chết đi sống lại, nhưng ngoài mặt lại giả vờ hiền lành khuyên nhủ.
Giang Thanh Mạn nghe vậy, liền giận dữ nói: "Không cần ngươi khuyên! Ta sẽ không đáp ứng hắn đâu."
Giang Thanh La tiếp tục diễn vẻ bối rối nhìn thoáng qua Vãn Vãn, im lặng khẽ buông mi.
"Nhị muội, không phải Đại tỷ tính kế ngươi.." Vãn Vãn hơi mỉm cười, thanh âm ôn hòa: "Ngươi có dám thề với trời rằng việc Tiên Đế bị ám sát.. không phải là kế hoạch của ngươi và Tư Đồ Diệp không?"
Giang Thanh Mạn nghẹn họng, đúng vậy, thích khách hôm đó là do nàng cùng Tư Đồ Diệp an bài, vốn định lập công cứu giá, làm cho Tiên Đế càng thêm tin tưởng Tư Đồ Diệp, nào biết có gián điệp trà trộn trong đám người của mình.
Nghĩ lại tình cảnh của bản thân hiện giờ, Giang Thanh Mạn căm hận nhìn Vãn Vãn, "Giang Vãn Vãn, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Vãn Vãn châm chọc: "Nhị muội, ngươi vẫn nên nhìn lại hoàn cảnh của mình trước đi."
-
Cùng Giang Thanh La rời khỏi thiên lao, Vãn Vãn thấp giọng nói: "Tam muội, chuyện lúc trước ta nói với muội, muội đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Giang Thanh La ảm đạm cười, "Tất cả đều trong dự liệu của Đại tỷ không phải sao?" Nếu để cho Tân đế cưới Giang Thanh Mạn thì ở trong thâm cung này đâu còn đất để cho nàng chôn thân. Hài tử vừa mới sinh ra đã bị ôm đi mất, nàng chỉ còn sót lại cái mạng hèn mọn này thôi.
"Nghe nói Tư Đồ Diệp phát điên rồi." Vãn Vãn nhàn nhạt thông báo tình hình.
"Đại tỷ yên tâm, nếu hắn muốn làm kẻ điên thì cứ mặc hắn đi, chỉ là muội không có biện pháp nào để tiếp cận Hoàng đế.." Giang Thanh La nhoẻn miệng cười, hận thù trong mắt nồng đậm như cơn giông tố chực chờ càn quét bất cứ kẻ nào cản đường.
"Mùa đông khắc nghiệt, đường đi nhiều tuyết đọng, Tam muội chú ý thân thể." Vãn Vãn thờ ơ nhìn hoàng thành phủ một màu trắng xóa, sớm thôi, hết thảy âm mưu quỷ kế sẽ kết thúc!
"Đa tạ Đại tỷ." Giang Thanh La hèn mọn cúi đầu.