"Sẽ không chết."
Thanh âm Hạ Ca lạnh lẽo, không muốn để ý tới bà ta.
Thời điểm đóng cửa lại, người phụ nữ kia duỗi tay, suýt nữa bị kẹp trúng.
"A! Tay của tôi! Đau quá!"
Biểu tình của bà ta rất khoa trương, kỳ thật căn bản không bị kẹp trúng.
Hạ Ca cau mày, không biết bà ta đang giở trò gì.
"Tao mặc kệ, mày kẹp trúng tay tao, nhất định phải giúp. Nếu không tao láng giềng tới, nói mày cố ý đả thương tao."
Thật ồn ào.
Lăng Thanh Huyền bước xuống giường, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Hàn ý đột nhiên phát ra, người phụ nữ miệng đang lải nhải ngừng một chút.
Ban ngày ban mặt, sao lại lạnh như vậy?
Chẳng lẽ bên người thằng nhóc này có mấy thứ kỳ quái?
Bà ta có chút muốn lùi bước.
Lăng Thanh Huyền đụng đụng cánh tay Hạ Ca: "Đi."
Lời cô nói, Hạ Ca luôn nghe theo.
"Tôi có thể giúp, bà nhỏ giọng một chút." Làm ồn ào đến cô.
"Được!"
Nhà của người phụ nữ ở ngay dưới phòng của Hạ Ca, chỉ có điều lớn hơn một chút.
Trong nhà bà ta sương khói lượn lờ, đang thắp nhang, lại như đang có thứ kỳ quái gì đó.
Mùi hương rất khó chịu.
Có một người nằm trên giường, trẻ con trong nhà đều không có ở đây.
"Cửa sổ đóng kín vậy làm gì?" Hạ Ca không cho bà ta đóng cửa lại, bà ta lại lúc kinh lúc rống lên.
"Không thể để khói này bay ra ngoài! Không thì chồng tao sẽ mất mạng!"
Lăng Thanh Huyền nắm tay áo, đẩy cửa sổ ra.
Không khí trong lành tràn vào, người nằm trên giường lập tức ngồi dậy, biểu tình sợ hãi kêu lớn: "Quỷ! Có quỷ! Có quỷ!"
Người phụ nữ tưởng cửa sổ đóng không chặt, chạy lại đóng cửa. Người đàn ông lần nữa nằm xuống, nửa chết nửa sống.
"Ây da, chồng ơi, sao số ông lại khổ như vậy? Ông làm cái gì mà để dính phải thứ không sạch sẽ thế này?"
Kêu kêu quát quát, lỗ tai Lăng Thanh Huyền hơi đau.
Cô bay tới cạnh Hạ Ca, theo tầm mắt của hắn nhìn sang.
Trên đầu giường của người đàn ông, có một mỹ nhân xinh đẹp yêu diễm đang ngồi. Miệng ả còn đang hướng ra ngoài phun sương trắng.
Người phụ nữ kia nhìn không thấy ả, vậy ả chính là quỷ rồi.
Loại quỷ hút tinh khí nam nhân này, gọi là diễm quỷ.
Dáng người của ả thướt tha mềm mại, biểu lộ câu nhân, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường.
Nhưng lúc này, bị khí tức tuổi trẻ hấp dẫn, đôi mắt chuyển về phía Hạ Ca bên này.
"Tiểu ca ca thật đẹp trai nha ~"
Ả bay về phía này, Hạ Ca chuẩn bị né tránh, Lăng Thanh Huyền chỉ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, thân thể diễm quỷ bị đánh bay đến bên cửa sổ.
Cửa sổ lại mở, người đàn ông kia bật dậy, đập đầu vào trán người phụ nữ. Bà ta ù tai mắt choáng, suýt chút nữa ngất xỉu.
"Đáng chết, tên chết bằm này không chịu nhìn một chút."
Người phụ nữ tát một cái, Lăng Thanh Huyền thấy người đàn ông kia đã ngáp ngáp.
Cọp cái thật đáng sợ.
"Lại có cả một con quỷ." Diễm quỷ kia có chút kinh ngạc, mặt lộ vẻ chán ghét: "Còn rất xinh đẹp."
ZZ, bổn tọa được quỷ khen. ( ̄▽ ̄)
【...Chuyện này đáng để vui mừng sao?】
Diễm quỷ vươn móng vuốt, công kích về phía Lăng Thanh Huyền.
Lăng Thanh Huyền nhìn xuống tay mình. Quỷ thời nay móng tay đều dài vậy sao?
Hạ Ca ngăn trước mặt cô, ném ra lá bùa. Là bùa dán vào người nữ quỷ, ả hiện hình ra tới, người phụ nữ kia cũng nhìn thấy.
"Được lắm, hóa ra có một con quỷ xinh đẹp như vậy. Khó trách ông nằm đến không muốn đứng lên. Có phải con kia mỗi ngày tự mình động không hả?"
Người phụ nữ nắm lỗ tai người đàn ông, hung hăng mắng chửi.
Đáng tiếc người đàn ông bây giờ ba hồn bảy phách không đầy đủ, ánh mắt trống rỗng, hệt như đã chết.
Người phụ nữ đắm chìm trong cơn tức giận, căn bản không quan tâm nữ quỷ kia.
Diễm quỷ hiện hình, nhưng rất nhanh gương mặt yêu dị biến mất, để lộ ra khuôn mặt bị tàn phá.
Đó một khuôn mặt bị lửa lớn thiêu cháy, phối hợp với biểu tình của nữ quỷ trông đặc biệt dữ tợn.
"Tiểu quỷ, để chị gϊếŧ cưng trước, rồi sẽ hút khô nam nhân của cưng."
Trong đầu Hạ Ca chỉ còn lại: nam nhân của cưng, nam nhân của cưng...
Lăng Thanh Huyền hướng phía trước đạp một cái, toàn thân hơi lạnh bộc phát.
Dám nghĩ tới chuyện xử lý nhân vật phản diện trước bổn tọa.
Không thể nào.
"Tôi, tôi đi đối phó cô ta." Hạ Ca đỏ mặt, cho rằng Lăng Thanh Huyền đang ghen, muốn he chở hắn.
"Không cần."
Cô đưa tay vẽ vào không trung, linh khí theo tay cô tạo thành bùa chú.
Tay không vẽ bùa!
Hạ Ca nhìn nét vẽ trên không kia, trong lòng chấn động không thôi.
Ngày thường cứ tưởng Lăng Thanh Huyền chỉ là tò mò mới cầm bí tịch xem một chút, không ngờ cô cũng đang học tập.
Nhưng mà bùa chú của thiên sư, quỷ có thể học sao?
Trên người cô có quá nhiều nghi vấn, nhưng cô không nói, hắn cũng tuyệt đối không hỏi đến.
Bùa chú vẽ xong một nét cuối cùng, diễm quỷ vọt tới trước mặt Lăng Thanh Huyền.
Tới rất đúng lúc, vừa vặn cho Lăng Thanh Huyền làm thí nghiệm.
Ngón tay nhẹ điểm, bùa chú kia giống như một lá bùa thật, đánh vào trên thân diễm quỷ, đem toàn bộ