Nữ chính Nguyễn Mạch, thế mà xuất hiện bên cạnh nhân vật phản diện sớm như vậy.
Hạ Ca không thích cô gái trước mặt. Người này mang đến cho hắn cảm giác bất hảo.
Hơn nữa, ả còn dám nạt nộ Lăng Thanh Huyền.
Ả đã trở thành đối địch của hắn.
"Anh là người phương nào?" Nguyễn Mạch đánh giá Hạ Ca.
Chàng trai này quanh thân bao phủ tối tăm, tóc mái quá dày, thấy không rõ ánh mắt, nhưng rõ ràng hắn đứng về phía lệ quỷ kia.
Đứng về phe quỷ kia, chính là địch nhân.
"Hạ Ca."
Thiên sư gặp mặt, là phải báo họ tên cho nhau biết. Lần trước thời điểm cùng Lương Tập đánh nhau, Hạ ca còn chưa có tư cách sơ cấp thiên sư.
Nguyễn Mạch chỉnh lại sắc mặt: "Nguyễn Mạch, Thiên Sư Phủ bổn gia."
Chẳng trách ả có thể cảm nhận được khí tức của thiên sư nhất mạch trên người hắn, hóa ra bọn họ đều là thiên sư.
"Hạ Ca? Họ Hạ? Anh là người có mệnh cách Đại Sát của phân gia Hạ gia?"
Nguyễn Mạch có nghe sơ qua, loại mệnh cách Đại Sát này, ai tiếp cận đều không phải chuyện tốt.
Mày liễu khẽ nhíu lại, trong mắt chán ghét rõ ràng đến mức Hạ Ca dễ dàng nhìn ra được.
Cho dù đã trải qua quá nhiều chán ghét và vứt bỏ, nhưng trước mặt Lăng Thanh Huyền, Hạ Ca không muốn chuyện trước kia của mình bị cô biết được.
"Các người vì sao đuổi theo quỷ hầu của tôi?" Nguyễn Mạch hùng hổ dọa người: "Diễm quỷ kia tôi đã sớm nhín trúng, nếu không tại các người, căn bản không cần thu phục sớm như vậy."
Sớm?
Hạ Ca bắt được trọng điểm trong lời của ả. Cô gái này, còn không phải đang muốn nuôi lớn diễm quỷ kia sao?
"Muốn đuổi theo thì đuổi theo." Ánh mắt lạnh lùng quét qua, ác quỷ kia vậy mà đang run rẩy. Lăng Thanh Huyền thấy nó bây giờ ngoan ngoãn như vậy, trong lòng hừ lạnh.
"Tôi làm chuyện của mình, vốn không liên quan tới hai người. Nhưng lệ quỷ đã đưa tới cửa, vậy đứng trách tôi bắt quỷ trừ ma."
Nguyễn Mạch vung Âm Quỷ Phiên trong tay lên, lập tức bách quỷ khóc gào, âm khí trên lá cờ tạo thành một vòng xoáy.
Từ trong cờ xuất hiện mấy quỷ hồn, ác quỷ một ngụm nuốt hết, biến trở lại bộ dạng trước đây, hướng về phía Lăng Thanh Huyền đánh tới.
Vài lá bùa lơ lửng trên không, hoàn toàn ngăn cản công kích của ác quỷ.
"Người của Thiên Sư Phủ bổn gia đều vô lễ, bá đạo như vậy?" Hạ Ca né tránh một đòn công kích khác, bực tức nói: "Cô còn mặc kệ ác quỷ, quả thực không đem mạng người để vào mắt."
"Chức trách của thiên sư là bắt quỷ, không phải trợ giúp người thường. Tôi nguyện ý ra tay đã là phúc phận của bọn họ."
Nguyễn Mạch không ngờ một kẻ bị phân gia đuổi đi lại có thực lực mạnh như vậy.
Nếu trong tay ả không có Âm Quỷ Phiên, chỉ sợ đã sớm bị hắn đánh trúng.
Hạ Ca cười lạnh. Thế hệ trẻ tuổi của Thiên Sư Phủ bây giờ đều là hạng người này?
【Ký chủ, ngươi mau qua giúp nhân vật phản diện. Bằng không lát nữa nữ chính sẽ biết hắn là trận nhãn đó.】
Kỳ thật Lăng Thanh Huyền cảm thấy Hạ ca có thể thắng.
Nhưng cần thêm một quãng thời gian nữa.
Không chịu nổi ZZ gào thét, cô hướng về phía ác quỷ ra tay.
Ác quỷ kia giả bộ vô cùng nhu thuận, chờ Lăng Thanh Huyền tới trước mắt lại bộc lộ bộ mặt hung ác.
Chỉ một luồng linh khí quấn quanh, nó đã súc thành một đoàn, lại chạy dến chỗ Âm Quỷ Phiên hấp thụ âm khí, lại chạy tới đánh.
Lăng Thanh Huyền xem chán chiêu trò của nó, hai tay vẽ ra hai bùa chú khác nhau.
Đối phó quỷ phải dùng phương pháp của thiên sư.
Hai đạo bùa đánh vào người ác quỷ, nó gào thét chói tai làm Nguyễn Mạch bên kia nhìn lại.
Lăng Thanh Huyền bắt lấy nó, đem nó xé nát.
Đầy trời sương đen, Nguyễn Mạch trước nay chưa từng nghĩ cường đại quỷ hầu của mình sẽ biến thành dạng này.
Trước khi sương đen hoàn toàn tiêu tán, ả vội vàng dùng Âm Quỷ Phiên hấp thu một chút bảo lưu lại.
"Hạ Ca, anh dám cùng lệ quỷ liên thủ. Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Quỷ hầu ả dùng thời gian dài nuôi lớn, bị giày vò chỉ còn lại một mảnh như vậy, công sức trước đây đều uổng phí.
Ánh mắt Nguyễn Mạch nhìn về phía Lăng Thanh Huyền, hận không thể trực tiếp thu cô vào Âm Quỷ Phiên.
Nhưng Hạ Ca cùng Lăng Thanh Huyền ở bên nhau, ả đánh không lại.
Ả xoay người, dùng một lá bùa, biến mất trước mặt họ.
Hạ Ca ho nhẹ hai tiếng. Vừa rồi hắn bị Nguyễn Mạch đánh mấy đòn, mặc dù không thương tổn đến xương cốt, nhưng cũng không dễ chịu.
"Chúng ta về nhà đi." Hạ Ca dắt tay cô, bị cô hất ra.
"Linh...Ưʍ."
Một viên đan dược bị nhét vào miệng hắn.
Lại bảo hắn lần nữa nắm tay cô, hắn không có dũng khí đó.
"Khỏe hơn chưa?" Lăng Thanh Huyền thiếu cái gì cũng không thiếu đan dược, không sợ tiểu gia hỏa ăn hết.
Hạ Ca gật đầu, không hỏi xuất xứ.
Nhưng...
"Sao em lại để ý ác quỷ kia như vậy?"
Trong ấn tượng của hắn, Lăng Thanh Huyền đối với bất cứ thứ gì đều không có hứng thú.
Nhưng ác quỷ kia, cô lại đuổi theo.
Bởi vì con quỷ kia là mục tiêu