"Ọe! Tởm quá!"
Người chịu không nổi hình ảnh này lập tức nôn khan. Bộ dáng hiện tại của Nguyễn Mạch khó mà tả thành lời.
"Ặc!"
Ả định thần lại, dán một lá bùa lên người. Tia sáng bắn ra bốn phía, những điểm đen đang hút máu ả rơi xuống đất.
Nhúc nhích vài lần, lại tụ thành một cụm.
Bởi vì dính máu, trong màu đen ẩn ẩn sắc đỏ.
Nguyễn Mạch tái xanh vì mất máu, vội vàng sờ soạng trên thân. Vết thương chồng chất, quần áo rách tươm.
'Ghào!'
Ả vừa giải quyết mấy ác quỷ sương đen đột nhiên lao tới, bên kia Hạ Ca đã đè ép ác quỷ thành một khối nhỏ, lại thêm chút sức, sẽ có thể hoàn toàn tiêu diệt.
Lăng Thanh Huyền cho cụm sương đen nhỏ tới dây dưa với Nguyễn Mạch, chính mình bay tới bên người Hạ Ca.
Tiểu gia hỏa lại tranh công, ác quỷ phải để cô tự mình gϊếŧ.
"Để tôi."
Hạ Ca không chút do dự đem trận pháp giao cho cô.
Chính tay gϊếŧ chết kẻ thù, hẳn là để cô tự mình làm.
Lăng Thanh Huyền nhìn ác quỷ đang nóng nảy giãy giụa, đưa tay bóp. Nó trong nháy mắt biến thành bột mịn, phiêu tán giữa không trung, sau khi rơi trên mặt đất, dần dần biến mất.
Nguyễn Mạch còn đang đối phó cụm sương đen nhỏ, cơ thể bỗng khựng lại, phun ra một ngụm máu lớn.
Quỷ hầu biến mất, chủ nhân sẽ chịu trọng thương!
Ả khuỵu gối, ngã trên mặt đất, lục phủ ngũ tạng quặn đau.
Đôi cẩu nam nữ kia, vậy mà liên thủ đả thương mình.
Ả nhìn cụm sương đen còn đen mấp máy kia.
Có cơ hội, còn có cơ hội.
Âm Quỷ Phiên trong tay, ả không ngừng đưa âm khí vào cụm sương đen kia.
Chỉ cần còn có Âm Quỷ Phiên, ả sẽ lại có thể bồi dưỡng ra một ác quỷ khác.
Ả muốn gϊếŧ chết đôi cẩu nam nữ kia, gϊếŧ chết bọn họ!
Trên gương mặt xinh đẹp động lòng người, biểu tình trở nên dữ tợn. Nguyễn Mạch không ý thức được mình bây giờ trông tàn ác đến mức nào.
Vẻ mặt đó, lại bị người vây xem nhìn thấy rõ mồn một.
Âm khí không ngừng truyền vào trong cụm sương đen nhỏ, bên trong nó tựa hồ một cái động không đáy, chờ Nguyễn Mạch nhận ra thì đã trễ.
Âm Quỷ Phiên bị hút cạn rồi!
Âm Quỷ Phiên không có linh hồn, đến cả bay cũng bay không nổi. Cụm sương đen tại khoảnh khắc Âm Quỷ Phiên rơi xuống, nổ tung thành tro bụi.
Xong xuôi.
Lăng Thanh Huyền nhìn một chút, chuẩn bị kéo Hạ Ca về nhà.
Diệt xong ác quỷ, về ngủ một giấc đã.
ZZ phá đám mà nhắc nhở: 【Ký chủ, ngươi còn chưa trừng trị nữ chính đâu. Nhiệm vụ chính tuyến không tính là hoàn thành.】
Người đang làm, trời đang nhìn.
Bổn tọa không trừng trị, sẽ có người khác làm.
【...】Ký chủ, ngươi lại lười đúng không? Đúng không? (ノ°益°)ノ
"Đứng lại đó!"
Nguyễn Mạch kêu to đến khản tiếng, ả chật vật đứng dậy, cắn chót lưỡi, muốn động thủ với Lăng Thanh Huyền.
Hạ Ca vội vàng đưa tay ngăn cản, công kích nện lên người hắn. Nguyễn Mạch đột nhiên sửng sốt.
Cảm ứng, ả cảm ứng được... Thọ mệnh của Hạ Ca kết nối tới trên người Lăng Thanh Huyền.
Ả khiếp sợ nhìn Lăng Thanh Huyền. Con quỷ này, không chỉ lấy đi dương khí, còn lấy đi nhiều thọ mệnh của hắn như vậy.
"Hạ Ca, cô ta là lệ quỷ! Cô ta hút dương khí của cậu còn chưa đủ, còn ngấp nghé thọ mệnh của cậu. Cậu sẽ chết trên tay cô ta!"
Ả muốn lôi kéo Hạ Ca về phía mình, đem bọn họ đánh bại từng người một.
"Tôi có thể giúp cậu thu hồi thọ mệnh, cậu mau giúp tôi diệt trừ cô ta!"
Người vây xem dừng bước, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ca đầy tiếc hận và phê phán.
Thân là thiên sư, lại bị quỷ hút đi thọ mệnh, quả thực là sỉ nhục của giới thiên sư.
Đôi mắt đen nhánh như đầm sâu, Hạ Ca khí phách nói: "Không cần, tôi tự nguyện cho."
Tự nguyện?
Chẳng lẽ hắn thích lệ quỷ kia?
Bị suy nghĩ này làm kinh sợ, Nguyễn Mạch cắn răng, còn muốn ngăn đón bọn họ, không ngờ Thiên Sư Phủ cùng nhân viên lãnh đạo của khách sạn này tới.
"Nguyễn Mạch, thắng bại là chuyện thường tình, đừng làm mất thể diện của thiên sư chúng ta."
Nguyễn Mạch chưa từng bị tiền bối quát nạt, cuộc đời ả đều là được tâng bốc.
Phun ra một ngụm máu, Nguyễn Mạch gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thanh Huyền.
ZZ, vì sao mỗi lần nữ chính dùng ánh mắt như vậy nhìn bổn tọa, bổn tọa đều chịu không nổi.
【Ờ thì~... Đại khái chắc là vì ký chủ đáng yêu.】
Không đáng yêu bằng ngươi.
ZZ trái tim run rẩy, không biết Lăng Thanh Huyền đang tính toán điều gì.
Hạ Ca nắm chặt lấy tay cô, không chút e ngại ánh mắt của người khác.
Hắn thích cô, chuyện này, cả thế giới đều biết thì càng tốt.
May mà khách sạn tạm thời không xuất hiện thương vong, chỉ có Nguyễn Mạch thương tổn nặng nhất.
Bác cả của Lương Tập bảo gã đi đỡ Nguyễn Mạch, kiếm chút hảo cảm.
Thế nhưng Nguyễn Mạch vốn không ưa gã, thấy gã tới gần, sự chán ghét trong mắt càng thêm nồng đậm.
Thiên sư quyết đấu thất bại, tất cả mọi người đều trông thấy, Nguyễn Mạch phải đáp ứng một yêu cầu của Hạ Ca.
"Bảo cô ta hỏa táng thi thể của tôi, không được phép sử dụng thêm bất cứ thủ đoạn nào.'
Lăng Thanh Huyền nhàn nhạt nói một câu, lại làm cho Hạ Ca cắn chặt răng ngà. Suy đi tính lại, hắn lại không nghĩ tới chuyện này.
Nguyễn Mạch lòng dạ xấu xa, chuyện lần trước lại thêm chuyện này, ả nhất định sẽ trả thù.
Hạ Ca một thân một mình, ả tạm thời