"Ồn muốn chết, Hạ Ca, về nhà thôi."
Ngữ khí cực kỳ thanh lãnh, lại quanh quẩn trong trái tim Hạ Ca.
Hạ gia không phải nhà của hắn. Nơi có cô, mới là nhà của hắn.
Tay hắn được cô nhẹ nhàng nắm, lại như dây xích trói họ lại bên nhau, không thể tách rời.
Thỉnh thoảng được thiếu nữ nhu nhược che chở, cảm giác cũng không tệ.
"Những lời Nguyễn Mạch nói là sự thật? Cháu đem thọ mệnh cho cô ta?"
Lão nhân ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lăng Thanh Huyền, có lẽ cũng cho rằng cô không phải loại quỷ lương thiện.
Lăng Thanh Huyền nhìn chằm chằm đáp lại. So mắt ai to hơn à? Sợ ông chắc. ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶
Hạ Ca khách sáo trả lời: "Chuyện của tôi không nhọc lòng các trưởng lão quan tâm. Tôi tự có chừng mực."
"Chúng tôi đi trước. Cáo từ."
Một người một quỷ sóng vai rời đi, xung quanh thật có ai tiến lên ngăn trở.
Ra khỏi khách sạn Nghiệp Linh, Hạ Ca thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn cảnh nơi đó, hắn ở lâu không được. Quả nhiên vẫn là ở bên cạnh Lăng Thanh Huyền nhẹ nhõm nhất.
"Quyết định không quay về?" Lăng Thanh Huyền chọc chọc mặt hắn.
Hạ Ca mềm nhũn nhìn cô: "Ừ."
Mặt cứ để yên cho Lăng Thanh Huyền chọc, hắn một chút phản kháng cũng không có.
Tiểu gia hỏa đột nhiên nghe lời như vậy, Lăng Thanh Huyền có chút không quen.
Cô đưa mặt qua.
Có qua có lại, bổn tọa chọc mặt ngươi, cho ngươi sờ lại một chút.
【Ký chủ, kiểu nào cũng là ngươi kiếm lời.】
Bổn tọa kiếm lời không tốt sao? Ngươi muốn bổn tọa thua lỗ?
【Không, không có.】
Hạ Ca xoa xoa đầu cô, tươi cười như ánh dương.
Đó là một nụ cười vô cùng thư thái. Lăng Thanh Huyền nhìn mấy giây, tiến lên cắn môi của hắn.
Tiểu gia hỏa hiện tại, rất vui vẻ.
Người ta nói khi vui, phải cùng người chia sẻ.
Mềm mại quấn lấy, khí tức ướt át tràn đầy mũi miệng.
Ánh mắt Hạ Ca nhu hòa, ôm cô, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
_________________________________________________________________________
"Đã nói đừng bám theo tôi, anh nghe không hiểu tiếng người à?"
Nguyễn Mạch che lại vị trí bị thương nặng nhất, không kiên nhẫn mà gào thét với kẻ đi theo sau.
Trong bóng đêm mông lung, Nguyễn Mạch cùng Lương Tập một trước một sau đi tới.
Hình tượng của ả hoàn toàn sụp đổ nhưng tâm tính cao ngạo quyết không cho phép kẻ khác thấy mình chật vật.
Ả sẽ không cho Lương Tập cơ hội trào phúng ả.
"Về nhà tôi trị liệu đi mà." Lương Tập không nhanh không chậm đi theo ả, trong ánh mắt lại thiếu đi vẻ cung kính lấy lòng trước đây.
Vốn còn tưởng ả thần thánh bất khả xâm phạm thế nào, hóa ra cũng chỉ được cái vẻ ngoài hoa lệ mà thôi.
Một ý tưởng lớn mật nảy sinh trong đầu gã.
"Cút!" Nguyễn Mạch ném lá bùa qua, một tia ánh sáng xẹt tới, trên gương mặt Lương Tập xuất hiện vết cắt.
Vết thương nhoi nhói, Lương Tập tà nghễ nhìn ả: "Không cút thì sao?"
"Lương Tập, anh cố ý đi theo để cười nhạo tôi chứ gì? Cho dù tôi có chật vật thì sao? Vẫn không giống như anh, mãi mãi chỉ là loại người thấp hèn, hạ đẳng. Người như tôi, anh vĩnh viễn trèo cao không tới được."
"Anh không cần vọng tưởng đến tôi, cũng đừng mong tôi có thể nhìn anh thêm vài lần. Cút nhanh lên! Anh... Ặc"
Nguyễn Mạch không ngừng vênh váo hung hăng, mà Lương Tập chướng mắt nhất chính là thái độ cao cao tại thượng này của ả.
Ả còn chưa dứt lời, cổ đã bị Lương Tập bóp chặt, cả người bị chống đỡ trên đại thụ.
"Anh, ặc, anh làm gì?"
Nguyễn Mạch cơ hồ phải gằn từng chữ, đôi mắt phẫn nộ đến sắp phát ra lửa.
Sức mạnh cơ bắp của nữ nhân vốn khó có thể chọi với nam nhân, huống hồ ả còn đang bị thương do phản phệ. Lương Tập tấn công đột ngột, ả hoàn toàn không phòng bị.
Ả đưa tay muốn lấy bùa, Lương Tập thấp giọng cười lạnh, dễ dàng đoạt lấy từ tay ả.
"Tôi chịu đựng bộ dáng kênh kiệu của cô đủ lắm rồi. Nguyễn Mạch, nói cho cùng, cô cũng chỉ là một ả đàn bà mà thôi."
Cánh tay đang bóp cổ ả của Lương Tập lại dùng thêm chút sức: "Tôi muốn làm gì?"
"Làm cô."
'Roẹt'
Âm thanh quần áo bị thô bạo xé nát vang lên.
Ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua khe lá, chiếu lên da thịt bị thương của nữ nhân.
Nơi đó vốn là vết tích bị thiêu cháy cùng cắn xé, hiện tại bị nam nhân gắt gao đè lại.
Xúc cảm xa lạ khắc vào chỗ bị thương mang đến cảm giác kỳ quái, ả giãy giụa, nam nhân lại dùng một tay khác che kín miệng ả.
"Ưm! Ưm! Ưm!"
"Xì, hương vị cũng chỉ có thế." Lương Tập liếm một đường đi xuống, dùng tay xé đi chút vải vóc còn dư lại.
Công viên nhỏ yên tĩnh, lúc này không còn ai qua lại, Nguyễn Mạch bị ấn trên đại thụ, làn da trên lưng bị cọ xát đến đau đớn tê dại.
Ả tìm không thấy ai để cầu cứu, chỉ có thể để mặc tên cầm thú Lương Tập lưu lại dấu vết khắp người.
"Ưm ưm!"
Lương Tập thở hổn hển, không chút thương tiếc mà giày vò ả. Giữa nơi hắc ám này, dần dần khiến ả trầm luân.
Ánh trăng dần dần bị mây đen che khuất, thời gian càng lâu, Nguyễn Mạch càng không chịu nổi cọ xát của Lương Tập thân