【Ký chủ! Không thể để nhân vật phản diện tiếp tục hắc hóa. Nhiệm vụ ẩn giấu sắp thất bại!】
ZZ rõ ràng đang bị che chắn, lúc này lại lao ra.
Lăng Thanh Huyền không chút dao động. Đã nói rồi, cô không có ý định hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu.
Trong những vị diện này, cô chỉ là khách qua đường, sẽ không tiếp tục sinh sống ở nơi này.
Chỉ là tiểu gia hỏa, cô lại lần nữa làm tổn thương trái tim hắn...
Tóc mái che khuất đôi mắt, không thấy rõ thần sắc của hắn.
Lăng Thanh Huyền phát hiện hắn không còn giãy giụa, cả thân thể như đang chết lặng.
Cô dần dần buông môi hắn, chuẩn bị đẩy ra.
Một giây sau đó, eo thon bị gắt gao ôm lấy, chàng trai miệng lẩm bẩm, hung hăng đè xuống, ngậm chặt môi cô.
Lăng Thanh Huyền duỗi tay đẩy, lại ngoài ý muốn đẩy không ra.
Tiểu gia hỏa đang dùng sức.
Hương vị máu không thuộc về cô cuồn cuồn từ môi trượt vào cổ họng.
Là máu đầu lưỡi của Hạ Ca.
Bỏ thêm cấm chú.
Đem máu truyền cho Lăng Thanh Huyền, hắn đột nhiên buông ra.
Thần sắc vẫn như cũ không nhìn thấy được.
Hắn lấy ra hai lá bùa, cắn đầu ngón tay, dùng máu viết lên hai bùa chú mà Lăng Thanh Huyền không cho hắn sử dụng, đem cô định trụ.
Sau đó, cùng bùa chú bắt đầu trao đổi.
【Ký chủ, nhân vật phản diện đang muốn cùng ngươi thiết lập khế ước cộng hưởng thọ mệnh. 】
Sớm biết hắn sẽ dùng đến, Lăng Thanh Huyền ngay từ đầu đã đem bí tịch kia tiêu hủy.
"Không được dùng!" Ngữ khí của cô từ trước đến nay vẫn luôn bình đạm, giờ phút này lại có chút rung động, mang một tia chập trùng.
Hạ Ca hoàn toàn không nghe lời cô nói, gập ghềnh hoàn thành bộ bùa chú.
"Lập khế!"
Máu trên người hắn cũng đang kịch liệt hao tổn.
Chưởng quỹ cùng nhân viên cửa hàng hoàn toàn không dám tới gần. Sóng linh khí kia quá lớn, cửa hàng của bọn họ làm bằng giấy, sắp bị hất bay đi rồi.
Giờ phút này giữ mạng mới là quan trọng.
Người này thế mà lại là thiên sư!
Da thịt vốn trắng nõn, giờ phút này Hạ Ca giống như bị rút cạn máu, trắng đến trong suốt.
Sau một lúc lâu, dao động rốt cuộc dừng lại, cơ thể Lăng Thanh Huyền khôi phục nguyên trạng.
Cô đứng tại chỗ, nhìn Hạ Ca ngã trên mặt đất.
Hít vào mà không thở ra.
【Ký chủ, mau mang nhân vật phản diện rời khỏi chợ quỷ, bằng không hắn sẽ chết.】
Dương khí suy kiệt, mất máu quá nhiều, không chết mới lạ.
Lăng Thanh Huyền lạnh mặt, đi qua ngồi xuống trước mặt hắn.
"Anh muốn chết?" Giọng cô như sương lạnh, đánh vào người, tim cũng nhói đau.
Hạ Ca thở vài hơi, cười hai cái: "Không muốn."
Không muốn chết đâu, hắn còn muốn cùng thân ái tiếp tục sống bên nhau.
Mặc kệ phương pháp cực đoan đến mức nào, hắn đều sẽ thử.
"Thật xin lỗi, không nghe lời em." Ngữ khí của hắn nhẹ đến mức không nghe thấy.
"Nhưng anh sẽ không để em rời đi."
Rõ ràng không còn chút sức lực, lại lẽ thẳng khí hùng.
Đầu ngón tay Lăng Thanh Huyền giật giật, bộ dạng chật vật của hắn chiếu vào đáy lòng.
Vì cô.
Làm vậy cũng là vì cô.
Tại sao chứ?
Cô đối với cảm giác kia, có chút ngu ngơ.
Rồi lại giống như bị ép học được.
"Về nhà."
Cô bật ra hai chữ, đem hắn ôm vào lòng, đá văng cửa.
Mặt bánh nướng vẫn luôn ghé vào trên cửa, không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Một cước này, đá cả thân hình nó bay ngược ra ngoài.
"Ui da! Chết quỷ rồi!"
Không để ý tới kinh hoảng sôi trào trong chợ quỷ, Lăng Thanh Huyền nhìn thẳng phía trước, chỉ nghĩ đến mang Hạ Ca rời khỏi.
Người trong lòng cô suy yếu nói không nên lời, lại giữ chặt vạt áo cô, nhàn nhạt nở nụ cười, lúm đồng tiền say lòng người.
Thật tốt quá.
Hắn giữ cô lại được rồi.
_____________________________________________________________________________
"RẦM!" Phòng trọ nho nhỏ, âm thanh va chạm càng vang dội.
Lăng Thanh Huyền đỡ trán. Cô không thể xuyên tường!
Cô nhảy hai cái.
... Cô cũng không thể bay.
【Ký chủ, hiện tại ngươi cùng Hạ Ca cộng hưởng thọ mệnh, linh thể biến thành thực thể, phải sống hết tuổi thọ mới có thể thành công đầu thai.】
Đem thọ mệnh cộng hưởng với Lăng Thanh Huyền, Hạ Ca kỳ thực không còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng hắn nằm trên giường, như cũ cười rạng rỡ.
"Thân ái, anh đói bụng."
Lăng Thanh Huyền cũng không quay đầu: "Ăn không khí đi."
"Vậy em mớm cho anh đi, anh sẽ không than đói nữa." Hạ Ca một chút cũng không giận, ngược lại nghe Lăng Thanh Huyền nói xong, thật sự há miệng hút mấy ngụm không khí.
Hút có hơi nhanh, lồng ngực có chút đau.
Hắn bật ho, cô gái mới nãy còn không muốn để ý tới hắn, bây giờ lại vỗ lưng giúp hắn thuận khí.
Thân ái quả nhiên miệng nói không, thân thể lại thành thật.
Hạ Ca đưa mặt tới, muốn hôn cơ.
Lăng Thanh Huyền nghiêng mặt: "Nằm đi. Em đi mua cháo cho anh."
"Chụt ~"
Hạ Ca không biết xấu hổ hôn cô một cái.
Cơ thể cô có nhiệt độ như người thường, thật tốt, hắn bây giờ không cần ở trong mơ...
Hạ Ca chui vào trong chăn.
Đầu óc này mỗi ngày, đều chỉ nghĩ đến cô.
"Thân ái, nhớ mở cửa."
Hắn vừa dứt lời, đã nghe 'rầm' một tiếng, Lăng Thanh Huyền lại quên mất.
Hạ Ca buồn cười hai tiếng, vui sướng đến ngọn tóc cũng rung rung.
Dù cho sinh mệnh không còn được bao nhiêu ngày, có thể ở bên cô là đủ.
"Cả xuyên tường cũng không biết, cô đúng là bại hoại trong giới