Hạ Ca ăn thử một muỗng, thần sắc lập tức có biến hóa.
Hắn nhìn đóng gói một chút. Cái này hình như không phải thức ăn nhanh, không lẽ...
Gian nan nuốt xuống, hắn gượng kéo khóe môi: "Ngon lắm!"
Lăng Thanh Huyền muốn nếm thử, bị hắn ngăn cản: "Đây là lần đầu tiên em vì anh xuống bếp, anh dĩ nhiên phải ăn sạch toàn bộ rồi, không được giành với anh đâu đó."
Lăng Thanh Huyền nhìn hắn nguyên lành ăn hết, đưa tay giúp hắn lau khóe miệng.
Không ngờ trù nghệ của bổn tọa cao siêu như vậy.
Tiểu gia hỏa mới nãy còn muốn ăn luôn cái chén kìa.
【...】Ha hả, ha hả.
Một đêm đó, Hạ Ca được Tào Tháo ghé thăm. Hôm sau, đến lượt bà tiên cảm cúm đến tặng quà.
Lăng Thanh Huyền tổng kết vì người trẻ tuổi thân thể kém, khuyết thiếu vận động.
Hạ Ca ủy khuất tựa vào ngực cô.
"Thân ái, anh có thể ở đây cùng em vận động."
Ừ, bọn họ hiện đang ngồi trên giường.
Lăng Thanh Huyền quả thật lôi kéo hắn ngã xuống giường vận động.
Điều duy nhất Hạ Ca không hài lòng, là vị trí của hắn.
Vận động sẽ toát mồ hôi, nói không chừng sẽ hết cảm mạo.
Ý nghĩ này không biết từ đâu ra, Lăng Thanh Huyền quyết định thử xem.
_____________________________________________________________
Lương Tập hưởng thụ ánh mắt người xung quanh đặt trên người mình.
Sùng bái, kính ngưỡng, còn mang theo chút lấy lòng.
Hóa ra trở thành cao cấp thiên sư là cảm giác thế này.
Ngày ấy gã đem toàn bộ tư chất cùng tu vi của Nguyễn Mạch chuyển dời sang người mình, sau đó tu hành tiến bộ vượt bậc, không đầy nửa tháng đã trở thành cao cấp thiên sư.
Không chỉ có người của Lương gia không còn dám xem thường gã, đến cả Thiên Sư Phủ cũng mời gã đến diệt trừ ác quỷ.
Gã vô cùng vui sướng, cứ như thể con đường của gã vốn vẫn luôn xuôi chèo mát mái, chỉ là giữa đường không cẩn thận bị vấp ngã một cái mà thôi.
Nguyễn Mạch xuất hiện, quả thật là lộc trời ban, giúp gã một việc lớn.
Chỉ tiếc sau hôm đó không còn gặp lại ả nữa, nếu không lại cùng ả đưa tới chỗ kia hưởng thụ thêm một đêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Chà đạp kẻ cao cao tại thượng, cảm giác thật đúng là sảng khoái.
"Lương tiên sinh ~ Những vật ngài yêu cầu chúng tôi đều chuẩn bị xong hết rồi."
Thân thể nữ nhân ở trong vòng tay gã thành thục mà chuyển động. Nữ chủ nhân của căn nhà này, quả thật rất nhiệt tình.
"Các người đi ra ngoài đi. Giải quyết xong tôi sẽ gọi."
Vẻ đạo mạo kia bảo trì không chút sơ hở.
"Vậy em chờ tin tức tốt của Lương tiên sinh nha." Nữ nhân vũ mị nở nụ cười. Lương Tập cơ thể căng thẳng. Gã đóng cửa lại, lấy bùa ra, thật nhẹ nhàng bày xong trận pháp.
Theo bùa chú di động, thân hình ác quỷ dần dần hình thành trong phòng.
Gã lấy thêm mấy lá bùa, thời điểm chuẩn bị xuống tay với nó, một tiếng cười kỳ quái vang bên tai, chóp mũi còn ngửi thấy một mùi hương pha tạp.
Cánh tay buông lỏng, cả người gã không còn chút sức lực.
Âm thanh giày cao gót giẫm trên mặt đất chậm rãi tới gần.
Giày của nữ nhân kia giẫm lên bộ phận trọng yếu của gã, nghe gã thét lên, ha hả cười.
"Lương Tập, đã lâu không gặp."
Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng có chút khàn khàn. Lương Tập ngước mắt. Nữ nhân ăn mặc tinh xảo, còn trang điểm nhẹ.
"Nguyễn...Mạch"
Ả thoạt nhìn, lại tự tin ngoài sức tưởng tượng.
Rõ ràng thân bại danh liệt, phải chật vật mới đúng.
Nguyễn Mạch cười lạnh, chân dùng sức nghiến mấy lần, nghe tiếng thét thất thanh, nhìn bộ dạng nước miếng giàn giụa của gã. Ả cất tiếng cười the thé.
"Hôm đó mày rất vui vẻ nhỉ? Hôm nay, tao sẽ cho mày càng vui vẻ hơn."
Cướp được tu vi của ả, bản tính lại một chút cũng không đổi, lúc nào cũng lơ là cảnh giác.
Một cái bẫy nhỏ đơn giản, gã mở to mắt mà bước vào.
Nguyễn Mạch không còn thiên sư tu vi, nhưng vẫn còn La Sát Trận.
Ả lấy một con dao nhỏ cắt lên cổ tay Lương Tập, chậm rãi thu thập dòng máu kia, vẽ một trận pháp kỳ quái trên mặt đất xung quanh gã.
"Cô, cô muốn làm gì?"
Câu nói sợ hãi hôm đó của Nguyễn Mạch, bây giờ lại thốt ra từ miệng gã.
"Yên tâm, tuyệt đối không phải làm mày." Ngữ khí của Nguyễn Mạch hệt như một người đã chết.
Thấy Lương Tập dần dần suy yếu, ả từ trong túi lấy ra một lá bùa.
Cho dù không có tu vi, nhưng cơ sở bày trận ả vẫn biết.
Nhìn máu tươi dần dần tụ tập, ả dùng sức đem lá bùa dán lên người Lương Tập.
Ác quỷ trong gian phòng kia không còn trói buộc, hướng về phía Lương Tập tấn công, bắt đầu cắn xé thân thể gã.
"A! A! Cút đi! Đừng cắn tao, đừng cắn tao! Nguyễn Mạch, Nguyễn tiểu thư! Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Cô buông tha cho tôi, tha cho tôi đi!"
Gã liên tục cầu xin, Nguyễn Mạch lại vẻ mặt lạnh nhạt.
Ả cố ý đến đây, sao có thể buông tha cho gã.
Hơi thở Lương Tập dần dần suy yếu. Nguyễn Mạch đứng một bên quan sát, nhìn gã sống sờ sờ bị ác quỷ cắn xé.
Cảm thấy đã đến lúc, ả đưa tay gỡ lá bùa xuống.
Lương Tập không tiếp tục bị tổn thương, lập tức chửi ầm lên: "Nguyễn Mạch con đ* đê tiện này. Tự mình dang rộng chân cho tao đè, còn trách tao sao? Mày muốn gϊếŧ tao hả? Tao còn lâu mới cho mày toại nguyện!"
Gã cắn chót lưỡi, chuẩn bị phản kích, sắc mặt bỗng trắng bệch.
Dao nhỏ cắm mạnh vào tim gã, cắt đứt tiếng chửi rủa của gã.
"Lương