Hắn chậm rì rì, tất cả động tác đều thong thả gấp mấy lần.
Dung mạo của thiếu niên quá mức tinh xảo, nhất cử nhất động của hắn đều hoàn mỹ đến mức tìm không ra khuyết điểm.
Thời điểm Sở Mính chỉ còn lại áo trong, Lăng Thanh Huyền đè tay hắn lại.
"Tiểu Thanh?" Cảm nhận được hơi thở của mình trở nên nóng rực, đáy mắt Sở Mính mông lung, không nhịn được mà chăm chú nhìn nàng.
Lăng Thanh Huyền cau mày: "Mặc thế này ngủ là được rồi, cởi nữa sẽ cảm lạnh. Ừ, nóng lên rồi này."
Sở Mính ngừng động tác, mím môi nhìn nàng.
"Đừng mím môi. Thuốc dính hết rồi."
Sao lại có một nữ nhân không hiểu phong tình như vậy chứ? Sở Mính tránh thoát khỏi tay nàng, nhanh chóng cởi nốt lớp y phục cuối cùng.
Làn da trắng như tuyết của thiếu niên lộ ra, tản ra ánh sáng lộng lẫy.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Thanh Huyền: "Ta cởi giúp nàng, hay nàng tự cởi?"
Ngủ thôi mà, quả thật Lăng Thanh Huyền cũng hơi mệt, hơn nữa giường của tiểu gia hỏa đặc biệt mềm nha.
Nàng đưa tay y phục, chừa lại áo trong: "Xong rồi, ngủ đi."
Hai người cùng nằm xuống giường. Mềm không tả nổi! Lăng Thanh Huyền trở mình, nhắm mắt ngủ.
Bàn tay ấm áp từ vạt áo luồn vào. Chủ nhân của bàn tay có hơi bực bội, mân mê một lúc không được đáp lại thì từ từ hướng lên trên.
Lăng Thanh Huyền vỗ nhẹ một cái: "Ngươi không mệt à?"
"Ta muốn..."
"Không, ngươi không muốn."
"Tiểu Thanh ~" Hắn không ngừng làm loạn, Lăng Thanh Huyền bị hắn quấy rối đến phát phiền, kéo chăn, trùm lên.
Chiếc chăn đem hai người bọn họ che kín lại.
Đến lúc thực chiến, Sở Mính đột nhiên bất động. Những vì sao trong đôi mắt hắn, vì Lăng Thanh Huyền mà nhấp nháy.
"Ta dạy cho ngươi!"
Thiếu nữ nói xong liền cúi người, hôn lên môi hắn.
Thuốc mỡ này có thể ăn được, vị thảo dược nhàn nhạt, tràn ngập trong hơi thở.
Sở Mính bị nàng bao phủ. Cả thế giới đều là nàng.
Ấm áp cuối cùng cũng bủa vây lấy hắn, từ dưới lan tràn lên trên, đem phù sa về bồi đắp cho trái tim cằn cỗi.
Từng nhịp rung động khẽ khàng là minh chứng cho mỗi một khắc hắn chìm sâu vào tình ái.
"Sở Mính." Người trên thân hắn, dù đang ở thế chủ động, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng, bằng phẳng.
"Ta sẽ không đi."
Chua xót đánh thẳng vào đáy mắt, Sở Mính gật nhẹ đầu.
________________________________________________________________________________
Bên tai dường như có ai đó đang nói chuyện.
"Thanh Nhi, Thanh Nhi. Trời sáng rồi, mau thức dậy đi, có được không?"
"Nếu nàng không muốn rời giường, ta cùng nàng ngủ."
Cánh tay mạnh mẽ của thiếu niên vòng quanh eo nàng, Lăng Thanh Huyền lúc này mới từ từ tỉnh ngủ.
Nàng dụi dụi mắt, dưới nắng sớm có thể thấy trên bàn tay, trên cánh tay, thậm chí toàn thân đều trải rộng ấn ký màu đỏ.
... Hắn muốn ăn nàng thật đấy à?
Nàng kéo cánh tay bên hông ra, thản nhiên tìm quần áo mặc vào.
Áo trong, áo ngoài, đai lưng, giày,... không cần nàng đi tìm, thiếu niên ở bên cạnh từng thứ một đưa cho nàng.
Nàng cảm thấy mỗi lần mình cử động, đáy mắt thiếu niên bên cạnh đều tỏa ra ánh sáng.
Nàng mặc quần áo xong, nhìn về phía hắn: "Mau mặc quần áo vào."
Đây là sở thích dở hơi gì? Sáng sớm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhìn người ta mặc quần áo.
Vết thương trên môi hắn đã kết vảy, hơi hơi trách cứ: "Nàng gạt ta."
Lăng Thanh Huyền muốn bỏ chạy: "Ta gạt ngươi chuyện gì?"
Sở Mính chỉ lên giường, lại chỉ vào hai người họ: "Rõ ràng... rõ ràng rất thoải mái."
Thoải mái đến mức muốn nữa.
Lăng Thanh Huyền lắc đầu: "Không thoải mái."
Sở Mính lập tức hoảng hốt: "Thanh Nhi, nàng không thoải mái sao? Có phải vì chảy máu không? Ta giúp nàng bôi thuốc?"
Nói xong, hắn thật sự chuẩn bị đi tìm hộp thuốc.
Lăng Thanh Huyền trừng một cái, hắn không dám lộn xộn nữa.
"Mặc quần áo."
"..."
Mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu, Tiêu thị vệ thật sự không yên tâm, y xông vào phòng liền trông thấy Lăng Thanh Huyền như đại lão ngồi trên ghế, còn Thái Tử nhà mình đang ân cần hỏi han.
Tiêu thị vệ đóng cửa lại.
Y nhất định là đi nhầm rồi, hoặc là mù rồi.
Ngẫm lại có gì đó sai sai, y lần nữa đẩy cửa. Sở Mính ngồi trên ghế, bất mãn liếc y một cái: "Chuyện gì?"
"Điện hạ, Thái Hậu cho mời."
"Ừ."
Ánh mắt Sở Mính lần nữa dính lên người Lăng Thanh Huyền: "Chờ ta về."
Lăng Thanh Huyền gật đầu.
Cứ tiễn tiểu gia hỏa đi trước rồi tính.
【Ký chủ, lương tâm ngươi không đau chút nào sao?】
Không đau, bổn tọa không có lương tâm.
【... Mau xin lỗi hảo cảm của nhân vật phản diện đi. Hảo cảm của hắn đã đạt 90 rồi đó.】
Đến một trăm thì bổn tọa sẽ xin lỗi.
Sở Mính lưu luyến từng bước mà đi, Tiêu thị vệ thật sợ hắn sẽ trật xương cổ mất thôi.
Đuổi người đi xong, Lăng Thanh Huyền tất nhiên là trở về Chiêm Tinh Lâu.
Tiểu Lục hét lên một tiếng, Lăng Thanh Huyền còn tưởng bên trong có thích khách.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Lục run rẩy chỉ vào dấu vết lộ ra trên người nàng: "Ngươi, ngươi, ngươi! Hôm qua ngươi!"
Quá đáng!
Bắt nàng ta giữ nhà, mình thì đi lăn lộn.
Y phục của Lăng Thanh Huyền còn chưa mặc đủ, có hơi khó chịu, giật cổ áo một chút, càng lộ ra nhiều vết tích. Tiểu Lục sợ tới mức nói không nên lời.
________________________________________________________________________________
Tại thâm cung, Thái Hậu mặc y phục màu nâu thẫm tay