Mùi máu tanh ập vào mặt, cơn thô bạo trong lòng Sở Mính lại bắt đầu trào dâng.
Nhuyễn kiếm trong tay hắn kề vào chiếc cổ già nua của Thái Hậu, máu tươi chảy dọc theo thân kiếm. Thái giám đứng phía sau đã sớm sợ tới mặt cắt không còn giọt máu.
"Thái Hậu!"
"Thái Tử, ngài làm càn! A!"
Ánh mắt không chút dao động, Sở Mính huơ tay, thái giám vừa nói những lời kia trợn trắng mắt, ngã gục trên mặt đất.
Máu nóng phun ra từ cổ họng của y, đem tội nghiệt nhuộm đỏ từ đường này.
Huyệt Thái Dương nhoi nhói đau, Sở Mính cắn răng.
Nàng từng nói, không thích hắn gϊếŧ người.
Hắn phải nghe lời, phải nhịn.
Thái Hậu hô hấp thật thận trọng, vẻ mặt đầy phẫn nộ: "Sở Mính! To gan! Nếu ai gia chết, ngươi sẽ không bao giờ gặp được Ân thị nữa!"
Bà ta từng tận mắt chứng kiến bộ dáng ỷ lại vào Ân thị của đứa nhỏ này. Bắt lấy nhược điểm là Ân thị, hắn chỉ có thể phục tùng bà ta.
Sở Mính cười nhẹ hai tiếng, che lại chỗ đau nhức trên đầu: "Bổn cung có thể tự mình tìm."
Hắn nâng kiếm lên, Thái Hậu run rẩy: "Chìa khóa chỉ mình ai gia có! Ngươi bỏ kiếm xuống, ai gia cho người mang Ân thị tới đây!"
Sở Mính thở dốc, tựa vào một bên, nhìn bà ta như thể một người chết.
Thái Hậu tiếc mạng, bằng không cũng sẽ không mỗi ngày ăn chay niệm Phật, hi vọng được trường thọ. Tam hoàng tử Sở Cẩm là cháu trai bà ta sủng ái nhất, tất nhiên muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cho gã.
Còn Sở Mính, chết không đáng tiếc.
Một lát sau, Ân thị được đưa đến.
Mụ đã ngất đi, toàn thân bị dây thừng trói chặt.
Dù sao mụ phát điên lên thì không ai ngăn được, Thái Hậu dứt khoát làm mụ bất tỉnh rồi trói lại.
Sở Mính đỡ lấy Ân thị, ánh mắt sắc bén: "Thái Hậu, tôn nhi cáo lui."
Binh phù không lấy được, chính mình lại bị uy hiếp, còn bị thương, Thái Hậu tức giận đến ném Phật châu trong tay.
"Thái... Thái Hậu, Tam hoàng tử cầu kiến." Sở Mính vừa đi không lâu, Sở Cẩm đã tới. Thái Hậu nhặt Phật châu lên, điều chỉnh hô hấp: "Truyền."
Thi thể thái giám vẫn nằm trên mặt đất, chỉ là nhiệt độ cơ thể dần dần lạnh buốt.
Sở Cẩm vừa bước vào cửa hai bước đã nhíu mày: "Hoàng tổ mẫu, xảy ra chuyện gì? Người không sao chứ?"
Thái Hậu còn chưa thoát khỏi cơn kinh hãi. Bà ta đặt Phật châu trước ngực, lắc đầu. Máu tươi thấm ra ngoài, hết sức bắt mắt.
Sở Cẩm nhìn hai lần, nôn nóng hỏi: "Hắn chịu giao ra binh phù không?"
Kế hoạch của Thái Hậu là tự mình lấy binh phù tới tay, sau đó giao cho Sở Cẩm.
Sở Cẩm nhìn thấy ở đây có người chết, đoán chắc Sở Mính đã tới. Ngược lại, Thái Hậu chưa chết, chứng minh nhất định có thu hoạch.
Gã biết Thái Hậu ra tay nhất định sẽ áp chế được Sở Mính. Chờ thế lực của gã bành trướng rồi, Sở Mính là cái thá gì.
Tâm trạng gấp gáp của gã biểu hiện quá sức rõ ràng, biểu tình của Thái Hậu hơi cứng đơ, cảm xúc trong lòng có chút khó tả.
"Vẫn chưa."
Sở Cẩm không tin, còn tưởng Thái Hậu đang nói đùa: "Hoàng tổ mẫu, người mau đưa cho cháu đi. Tôn nhi có được binh phù, trở thành Thái Tử, đăng cơ làm Hoàng Đế, nhất định sẽ làm quốc gia càng thêm hưng thịnh."
Đó là hứa hẹn gã nói cho Thái Hậu nghe.
Thái Hậu nhìn bộ dạng tha thiết của gã, nhắc lại: "Đứa cháu bất hiếu Sở Mính kia không chịu giao. Ân thị cũng bị cứu về rồi."
Nụ cười trên mặt Sở Cẩm biến mất, nhíu mày nói: "Hoàng tổ mẫu, người làm vậy là thả hổ về rừng. Thôi, tuổi tác của người đã cao, chi bằng đem nửa binh phù còn lại của Ngô thị giao cho tôn nhi đi."
Thái Hậu hít một hơi, bờ môi khẽ run.
Sở Cẩm, đứa cháu ngoan của bà ta, vậy mà dám mơ ước quyền lực của bà!
_______________________________________________________________________________
Sở Mính trở về Đông cung, truyền thái y tới xem xét. Ân thị cũng không có vấn đề gì lớn, sau khi tỉnh lại, vẫn là Tiền Hoàng Hậu ung dung, sang trọng lúc trước.
"Nhi thần bảo hộ bất lợi, mong mẫu hậu..."
"Con gϊếŧ mụ già kia chưa?" Ân thị sờ lên tóc, cắt ngang lời hắn.
Sở Mính đưa trâm cài tóc qua: "Chưa."
Trâm cài bị hất bay, Ân thị bất mãn: "Tại sao chưa gϊếŧ? Mụ phái người tới tận cửa trói bổn cung lại. Mính Nhi, con không tức giận hay sao?"
Sở Mính thấy Ân thị bình an, phẫn nộ trong lòng tan biến. Bây giờ nghe mụ hỏi vậy, bèn lắc đầu.
Nữ nhân đứng lên, bóp lấy cổ hắn: "Con bệnh rồi, bệnh rồi. Bệnh thì phải uống thuốc."
Bị mụ bóp cổ, Sở Mính không phản kháng. Chỉ là cảm giác đau đớn nơi cổ họng, làm hắn cảm thấy mông lung.
Tại sao hắn phải gϊếŧ người mới được mẹ quan tâm?
Tại sao thế giới của hắn phải tràn đầy máu tanh, không thể tránh khỏi?
Đáy mắt Ân thị tràn ngập điên cuồng, nhìn thái y ở bên cạnh run cầm cập không dám nói lời nào. Mụ nắm lấy thuốc trong hộp, muốn nhét vào miệng Sở Mính.
Thời điểm tay mụ sắp chạm vào Sở Mính, 'bốp' một tiếng, thuốc văng đầy đất, Ân thị hét lên, sau đó ngất xỉu.
Thân thể mụ nhũn ra, đè lên người Sở Mính. Chỉ một chớp mắt sau, mụ bị xách lên, vứt qua một bên.
Tầm mắt Sở Mính rõ ràng, người trước mắt biến thành Lăng Thanh Huyền.
Bàn