"Không cần." Thiếu nữ cự tuyệt hết sức kiên quyết.
Thân mình Sở Mính hơi sững lại, trái tim cũng từ từ chìm xuống.
Đôi môi mềm mại kia khẽ nhúc nhích, chuyển qua khóe môi của hắn: "Ngươi cứ là chính mình là được. Không cần vì ta mà thay đổi."
Những lời chưa nói biến thành hơi thở lâm li, triền miên, tim của Sở Mính vì nàng mà nhảy.
Chờ hô hấp bình ổn lại, Sở Mính dính lấy nàng: "Thanh Nhi, ta muốn cưới nàng. Làm Thái Tử Phi của ta đi. Sau này, làm Hoàng Hậu của ta."
Cưới gì mà cưới. Tập trung lo công danh sự nghiệp không tốt sao?
Kế hoạch của chúng ta là bức vua thoái vị, đắp chiếu cho nam nữ chính cùng Hoàng Đế. Vĩ đại biết mấy.
Lăng Thanh Huyền lấp kín miệng hắn, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Sở Mính bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, quên mất mình đang định nói gì.
Ân thị được đưa về lãnh cung, tăng cường canh gác, người khác không vào được, mụ cũng không ra được. Các thái giám, cung nữ kia được Sở Mính bảo đảm, sẽ không dễ dàng bị Ân thị tổn thương.
Đêm đó Lăng Thanh Huyền giúp Sở Mính thay thuốc, hôm sau liền trở về Chiêm Tinh Lâu.
Vừa bước sang tháng mới, Tam hoàng tử là người đầu tiên chạy đến Chiêm Tinh Lâu.
Chuyện bị hố lần trước xem như bỏ qua, gã đòi được binh phù từ chỗ Thái Hậu, vô cùng đắc ý: "Quốc Sư, có muốn quy thuận về dưới trướng của bổn hoàng tử không?"
Tiểu Lục trợn mắt: "Tam hoàng tử xác định muốn hỏi vấn đề này?"
Lãng phí một cơ hội không phải lỗi của nàng ta đâu đó.
Tam hoàng tử hình tượng tốt đẹp, được bá tánh ủng hộ, lúc này lại chỉ nhìn thấy lợi trước mắt, muốn đem tất cả mọi thứ có ích cho mình khống chế trong lòng bàn tay.
"Quốc Sư, ta muốn biết tác dụng của Chiêm Tinh Đài."
Tiểu Lục liếc sang Lăng Thanh Huyền, thấy nàng không thèm để tâm, bèn trả lời: "Vu Dụ Quốc có hai phương thức kế thừa ngai vị. Một là Thái Tử thuận kế. Hai là dưới sự chỉ dẫn của Chiêm Tinh Đài, chọn ra tân hoàng."
Hoàng Đế dĩ nhiên sẽ tin tưởng Chiêm Tinh Đài hơn. Tiểu Lục cũng đoán được ý đồ của vị Tam hoàng tử này rồi.
"Quốc Sư, nếu ngươi chọn bổn hoàng tử làm tân hoàng, bổn hoàng tử sẽ bảo đảm cho ngươi cả đời bình an."
Ẩn ý chính là không chọn gã thì khó giữ được bình an?
Tiểu Lục hơi hoảng.
Ý đồ của Tam hoàng tử cũng quá rõ ràng rồi, nàng ta cầm cự không được.
"Quốc sư vong, nước cũng mất. Tam hoàng tử, chớ có uống nước cả cặn."
Giọng thiếu nữ thanh lãnh truyền đến từ phía sau rèm. Tam hoàng tử cảnh giác nhìn về hướng xuất phát của giọng nói: "Là ai?"
Giọng nói này có chút quen tai, đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải.
Tiểu Lục vội vàng giải thích: "Là nha hoàn của thần, Tam hoàng tử chớ trách. Vấn đề đã hỏi xong, mời ngài trở về."
Không hiểu vì sao Sở Cẩm cảm thấy chủ nhân của giọng nói kia có chút nguy hiểm. Lần này, gã tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng, nhất định phải lên kế hoạch kỹ càng.
Sau khi gã rời đi, Tiểu Lục nằm dài trên ghế.
Sao trước đây nàng ta không nhận ra làm Quốc Sư mệt mỏi như vậy chứ?
Liếc nhìn thấy tầm mắt của Lăng Thanh Huyền đang chuyển qua bên này, nàng ta vội vàng ngồi dậy.
"Quốc Sư, sao ngươi về Chiêm Tinh Lâu một thời gian rồi còn chưa chịu khôi phục thân phận?"
Chẳng lẽ cố ý giám thị nàng ta?
Tiểu Lục hiện tại thật muốn quỳ rạp xuống đất, cầu xin được giao trả chức Quốc Sư này.
Lăng Thanh Huyền nằm yên bất động.
Nàng thích ở chỗ này vì một lý do rất đơn giản: Ở đây sẽ không gặp xui xẻo.
【Ký chủ, ngươi đối với nhiệm vụ lần này không có tí hăng hái nào hết vậy.】
Bởi vì số người không thể gϊếŧ quá nhiều.
【Chúng ta dịu dàng một chút không tốt sao?】
Ngươi từng thấy đại lão nào dịu dàng hả?
【...】Bổn heo sẽ không nói lúc ở bên cạnh nhân vật phản diện, ký chủ hết sức dịu dàng đâu.
"Chưa đến lúc." Lăng Thanh Huyền trả lời Tiểu Lục một câu.
Tiểu Lục thở dài: "Vậy ngươi còn nhớ rõ điệu múa của Quốc Sư ở Tế Thiên Thịnh Điển chứ?"
Lăng Thanh Huyền: ... Sao không ai nói với nàng làm Quốc Sư còn phải biết nhảy múa!
Tiểu Lục đang muốn dặn dò vài câu, đã thấy Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt đem bộ trang phục kia nhét vào tay nàng ta.
"Ngươi múa đi."
"Hả?" Tiểu Lục thật sự luống cuống. Quốc Sư chân chính múa Tế Thiên Vũ mới có tác dụng, nàng ta có múa gãy chân cũng vô ích mà.
"Quốc Sư, Tiểu Lục múa thì ông Trời không giáng phúc trạch xuống đâu."
"Phải thế nào mới tính là phúc trạch giáng xuống?" Lăng Thanh Huyền khiêm tốn thỉnh giáo.
Không hiểu sao Quốc Sư thế này có chút đáng yêu, Tiểu Lục không kiềm được nhìn thêm vài lần. Sao trước đây không nhận