Lăng Thanh Huyền vuốt cánh hoa mềm mại, hương hoa vương lên đầu ngón tay.
Nhiều hoa như vậy, đem đi làm bánh, chắc sẽ đủ ăn cả năm.
Đáng tiếc, bây giờ nàng chỉ muốn uống máu.
Nhất là máu của Dạ Mộc.
Hiện tại thính giác của nàng vô cùng nhạy bén, cho nên nghe rõ mồn một đối thoại lúc nãy của mấy người hầu kia.
Phải tìm cơ hội đưa mấy huyết bộc kia đi.
Cung điện nuôi nhiều Huyết tộc như vậy, còn phải nuôi thêm huyết bộc. Cứ đà này, nàng sẽ trở thành Huyết tộc nghèo nhất trong lịch sử.
Đêm đến, Dạ Mộc không biết đang suy tư chuyện gì, thất thần mà trở về phòng.
Lăng Thanh Huyền đi theo.
Tiếng cửa phòng đóng sập lại làm Dạ Mộc hoàn hồn.
"Nữ vương, phòng của ngươi ở bên cạnh."
Lăng Thanh Huyền tìm thấy lọ thuốc mỡ lăn đi mất lúc chiều: "Ta biết. Buổi chiều, ngươi tắm xong, ta quên bôi thuốc cho ngươi."
Nàng bôi thuốc, bôi đến lành nghề.
Lúc đó, hắn không cho nàng cắn, nàng dồn hắn dựa vào thùng gỗ. Thùng gỗ lật úp, người hầu đi vào dọn dẹp. Thế là nàng quên mất.
"Ta tự bôi được." Ngữ điệu của Dạ Mộc rõ ràng trầm đi rất nhiều.
Hắn nhớ ra lúc bị trói trên cây cột, chính là nàng đả thương hắn.
Bây giờ lại giúp hắn bôi thuốc, không phải mèo khóc chuột giả từ bị thì chính là có mưu đồ bất chính.
Hắn muốn lấy lọ thuốc, Lăng Thanh Huyền tránh đi.
"Để ta."
Ngừng một lát, nàng giải thích: "Ta không muốn thương tổn ngươi."
Đó là nồi của nguyên chủ, không phải của nàng.
Dạ Mộc không lên tiếng.
Hắn ngồi xuống giường, trầm mặc cởi áo ra.
Da thịt của thiếu niên trắng hồng, căng đầy sức trẻ. Bên dưới gương mặt điển trai là đường cong tuyệt đẹp của xương quai xanh. Xuống chút nữa, mặc dù gầy gò nhưng vẫn có cơ bụng.
Miệng vết thương trải rộng trên thân không phá hư mỹ cảm, ngược lại tăng thêm sự nam tính.
"Bôi đi."
Theo lời của mấy người hầu kia, nàng có rất nhiều huyết bộc.
Hắn phải tận lực ngoan ngoãn nghe theo nàng, có như vậy, nàng mới không mất đi hứng thú đối với hắn quá sớm.
Đầu ngón tay lạnh lẽo quẹt một ít thuốc mỡ trắng ngà, giúp hắn bôi thuốc từ trên xuống dưới.
Vết thương trên mặt đã sắp lành, trên cổ thì hoàn toàn sạch sẽ, không có vết thương.
Biểu tình nghiêm túc và chuyên chú của nàng lúc bôi thuốc, hắn đều nhìn thấy rõ.
Có phải nàng xem hắn như một món đồ chơi không?
Đến khi tìm được một huyết bộc xinh đẹp hơn, sẽ lập tức vứt bỏ hắn?
Vậy hà tất phải biểu hiện đau lòng cùng cẩn thận từng li từng tí như thế chứ.
Thiếu niên mặt không biểu tình, cảm nhận đầu ngón tay nàng di chuyển đến cổ, trong đầu nhớ đến lúc chạng vạng, nàng ghé vào tai hắn, thì thầm dò hỏi.
Nàng trưng cầu ý kiến của hắn.
Hắn cự tuyệt, nàng thật sự dừng lại.
Tại sao chứ?
Lăng Thanh Huyền quẹt thuốc mỡ bôi lên ngực hắn, không chú ý tới vẻ mặt của hắn.
Chỉ là nàng bôi một đường thẳng xuống dưới, đến phần bụng, hắn duỗi tay ngăn cản.
"Ta tự bôi."
Vết thương nhiều như vậy, Lăng Thanh Huyền bôi cũng mệt hết sức. Thế là nàng ném lọ thuốc cho hắn.
Bôi đi, bôi đi. Đúng lúc bổn tọa cũng không muốn làm nữa.
【 Ký chủ! 】
ZZ đột ngột xuất hiện dọa Lăng Thanh Huyền sợ hết hồn.
Chuyện gì?
【Nữ chính Ngả Lỵ đang dẫn dụ Huyết tộc cấp thấp đến thôn làng như trong cốt truyện gốc. Huyết tộc cấp thấp không có năng lực tư duy, sẽ sát hại một bộ phận thôn dân. 】
Ngả Lỵ sẽ không ra tay ngay từ đầu, mà chờ đến khi các thôn dân rơi vào tuyệt vọng, ả mới động thủ. Như vậy thì sẽ thu được nhiều tín nhiệm của thôn dân hơn.
Lăng Thanh Huyền suýt chút nữa quên mất còn có một nữ chính thích tìm đường chết.
Lăng Thanh Huyền lạnh mặt, đứng dậy.
"Nghỉ ngơi sớm một chút."
Tay Dạ Mộc sững lại.
Do hắn cự tuyệt nên nàng đột nhiên trở nên lạnh nhạt sao?
Cửa bị đóng lại, Dạ Mộc đứng dậy xoay thử tay nắm cửa, phát hiện nàng không khóa lại.
"Nhân loại, tốt nhất ngươi nên an phận thủ thường."
Tên quản gia đáng ghét Lợi Sâm lại xuất hiện bên cạnh.
Dạ Mộc cảm thấy gã đúng là âm hồn bất tán.
"Ngươi có ý gì?"
Giọng điệu Lợi Sâm đầy khinh thường: "Ta đúng là coi thường ngươi rồi. Chỉ mới một lát đã mê hoặc được nữ vương. Nàng thậm chí máu của người khác cũng không uống."
"Nữ vương không khóa cửa nhốt ngươi, không có nghĩa là ngươi được phép chạy loạn. Ngoan ngoãn đợi."
Thân thể gã hòa vào bóng tối, biến mất.
Dạ Mộc mím môi, đóng cửa lại.
Hắn muốn trở về thôn trang xem thử.
___________________________________________________________________
Ban đêm vốn là thời điểm nghỉ ngơi của nhân loại, thôn trang chỉ còn lại vài ánh đèn lấm tấm.
Tuy sự kiện hôm trước khiến bọn họ vô cùng bi thống nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
"Gâu gâu gâu!"
Đại Hoàng ở cửa thôn điên cuồng sủa lên.
Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Thanh Huyền xẹt qua, chú chó 'ẳng' một tiếng, đầu buông thõng, nằm im bất động.
Chó nghe lời sẽ có xương ăn.
Lăng Thanh Huyền ném cho nó một khúc xương.
【Ký chủ, ngươi lấy xương ở đâu ra vậy? 】
Trên đường tới đây, tiện tay nhặt.
【Ký chủ, đó là xương người á! Ngươi làm ơn phân biệt rõ ràng rồi hãy nhặt có được không?!】
Kinh dị quá!
ZZ bị sang chấn tâm lý.
Biểu cảm của Lăng Thanh Huyền không chút thay đổi. Không phải đều là xương hay sao.
Thôn trang hiện tại vẫn còn chìm trong yên tĩnh, nàng thuấn di đến nóc nhà cao nhất, tập
trung quan sát.
ZZ, tình báo của ngươi có lầm không vậy? Chờ cả buổi rồi mà Huyết tộc cấp thấp còn chưa tới.
【Kiên nhẫn chờ một chút đi, ký chủ.】
Không chờ nữa. Lăng Thanh Huyền ngồi xuống rơm rạ trên nóc nhà, yên lặng ngắm phong cảnh.
Bầu trời đêm nay chỉ lác đác vài ngôi sao.
Dưới ánh sao ảm đạm, một bóng người lén lén lút lút vụt qua cửa thôn.
Đại Hoàng sủa hai tiếng, bị khúc xương ả ném ra mua chuộc.
Ngả Lỵ nhìn thứ nó vừa quăng qua một bên, sửng sốt trong chớp mắt.
Xương tay?
Con chó này nhặt ở đâu ra?
Không suy nghĩ nhiều, ả nhanh chóng chuồn vào một căn phòng trong thôn.
Một lát sau, Đại Hoàng lại tiếp tục sủa vang.
Lần này, tiếng sủa liên miên không dứt, đánh thức các thôn dân dậy.
"Đại Hoàng sao thế? Bình thường đâu có bao giờ ồn ào vậy đâu." Đại thẩm cùng nhà với Ngả Lỵ dụi dụi mắt, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sợ tới mức áo khoác cũng không kịp mặc, vội vã xuống giường.
"Nguy rồi, chẳng lẽ là Huyết tộc lần trước?"
Ngả Lỵ giả bộ buồn ngủ, vén chăn hỏi: "Đại thẩm, chuyện gì vậy?"
Đại thẩm mang giày vào, căn dặn: "Ngả Lỵ, cháu trốn ở trong phòng. Chớ có ra ngoài!"
Cửa gỗ kêu cót két, đại thẩm chạy ra ngoài.
Vẻ mặt Ngả Lỵ nhanh chóng khôi phục tỉnh táo. Ả núp trong chiếc chăn lạnh lẽ, khóe miệng cong lên.
Đương nhiên là không ra ngoài rồi. Chờ các ngươi cầu cứu, ta mới xông ra chứ.
Đại Hoàng có dị thường làm thôn dân thức giấc ngày càng nhiều.
Ba Huyết tộc cấp thấp xuất hiện ở cửa thôn. Bọn chúng lung la lung lay, khịt mũi ngửi ngửi.
Một trong số đó chuẩn bị xuống tay với Đại Hoàng, một khúc xương đánh tới. Huyết tộc kia nhanh chóng đổi hướng, không tới gần Đại Hoàng nữa.
Lăng Thanh Huyền phủi tay.
Nhặt xương cũng hữu dụng lắm chứ.
【Ký chủ, nữ chính trốn không ra. 】
Rất nhanh ả phải chạy ra thôi.
Ánh lửa nổi lên, thôn dân giơ bó đuốc đi ra. Khi nhìn thấy Huyết tộc cấp thấp kia, lập tức bảo bọn trẻ trốn trong phòng, không được ra ngoài.
Các thôn dân trung niên cường tráng cầm vũ khí, muốn đối kháng Huyết tộc.
Dù chỉ là Huyết tộc cấp thấp, tốc độ vẫn rất nhanh.
Thôn dân đánh không trúng.
Bọn họ dần lâm vào khủng hoảng: "Trời, trời xanh phù hộ... Cứu mạng!" Một Huyết tộc xuất hiện trước mặt đại thẩm, mở ra miệng rộng với răng nanh thật dài.
================================================================================
Ngả Lỵ nằm trong số những nữ chính vị diện mà mình ghét nhất =.=