'Rắc'
Một tiếng giòn vang, răng nanh của Huyết tộc cấp thấp gãy mất một chiếc.
Gã cũng không kịp phản ứng lại, nhìn chiếc răng nanh vừa rơi xuống của mình mà đần người ra. Các thôn dân thừa dịp gã sơ hở, dùng gậy gộc đánh tới tấp.
Đại thẩm lăn một vòng trên mặt đất, thở phào một hơi.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Lăng Thanh Huyền sờ vuốt thỏi bạc trên tay. Thế mới nói đôi khi nhiều tiền cũng thật là có ích.
【Ký chủ, rõ ràng bên cạnh có cục đá, sao ngươi nhất định phải dùng bạc chứ?! 】
Tiện tay.
【...】Vâng vâng vâng, ngài có tiền, ngài lợi hại.
Lăng Thanh Huyền đứng trong bóng tối, thuấn di đến nóc căn phòng Ngả Lỵ đang ở.
Nàng tỏa ra hơi thở dẫn dụ Huyết tộc.
Ba Huyết tộc cấp thấp kia, một tên đang mắc kẹt trong lưới chịu đòn, còn hai tên vẫn chưa bị bắt.
Lúc này, bọn chúng ngửi thấy hơi thở của Lăng Thanh Huyền, trở nên điên cuồng, gương mặt càng thêm xấu xí dữ tợn.
Thôn dân không ngờ bọn chúng chỉ sững lại một chốc, sau đó lao về phía căn nhà kia.
"Ngả Lỵ!" Đại thẩm hoảng hốt hô to.
Thông qua cửa sổ nhỏ trong phòng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Ngả Lỵ đang nhàn nhã ngồi, không nghĩ tới lại nhìn thấy đám Huyết tộc cấp thấp chạy về hướng này.
Một tên chạy qua cửa chính, một tên hướng về cửa sổ.
Ngả Lỵ hoảng loạn móc súng nhắm vào tên Huyết tộc ở cửa sổ, bắn một phát. Thấy gã ngã xuống, ả mới vội vàng nhảy qua cửa sổ.
"Nàng ấy có súng!"
Trong nhận thức của thôn dân, người mang theo súng ống chỉ có hai loại: thợ săn và huyết liệp.
Thợ săn sử dụng súng trường, còn thiếu nữ này dùng súng ngắn tinh xảo màu bạc.
Thân phận huyết liệp của ả bị phơi bày hết sức sống động.
Vừa rồi xông ra khiến vết thương của Ngả Lỵ nứt toạc.
"Đáng chết!"
Ả mắng một câu, phát hiện không chỉ đại thẩm, tất cả thôn dân đều đang nhìn chòng chọc vào ả.
Bị bại lộ sớm hơn dự tính nhưng kế hoạch vẫn phải tiếp tục.
"Mọi người đừng sợ, ta là huyết liệp, ta sẽ bảo hộ tính mạng của các người!"
Đúng lúc thôn dân buông lỏng cảnh giác, Huyết tộc cấp thấp bị vây trong lưới dùng móng tay sắc bén thoát thân.
Gã hướng về phía thôn dân gần mình nhất há mồm, gương mặt dữ tợn sắp tới gần...
"A--!"
Thôn dân kinh hoàng hét to.
Ngả Lỵ vội giơ súng, đáng tiếc bị mấy thôn dân cản tầm bắn, ả không thể ngắm chuẩn được.
Đáng chết!
Ả nghĩ, thôi, chết một thôn dân có thể sẽ làm bọn họ càng thêm ỷ lại vào ả, dứt khoát mặc kệ đi.
Huyết tộc mới nãy ả không bắn trúng đầu, lát nữa sẽ tỉnh lại, phải mau đi giải quyết gã.
'Rầm!'
Tiếng va chạm mạnh vang lên, Ngả Lỵ nhíu mày nhanh chóng xoay người, phát hiện Huyết tộc cấp thấp kia bay đập vào tường, sau đó rơi xuống đất, tiêu tan.
Như thiên sứ giáng lâm, thiếu nữ mặc một chiếc váy màu băng lam, trên cổ tay và trên cổ buộc dây lụa màu xanh nhạt. Nàng dùng một chân đáp đất, thân hình chậm rãi, nhẹ nhàng đứng vững.
"Chào buổi tối, các thôn dân."
Dưới ánh trăng sáng trong, thiếu nữ tóc bạc mắt đỏ, vòng eo thon gọn, dưới đôi chân dài mang vớ trắng là giày cao gót nhỏ xinh.
Thôn dân mới thoát khỏi hiểm cảnh trong nháy mắt bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi nàng.
"Tóc bạc, mắt đỏ? Huyết, Huyết tộc! Nàng ta cũng là Huyết tộc!"
Nhóm người vốn tưởng rằng cứu tinh đã tới, thật không ngờ cũng là Huyết tộc.
Thế nhưng, Huyết tộc cao quý, ưu nhã, mỹ lệ như vậy, bọn họ lần đầu nhìn thấy.
Bọn họ hoảng loạn cũng không ảnh hưởng gì đến Lăng Thanh Huyền.
Nàng ở ngay trước mặt bọn họ thuấn di, đem Huyết tộc xông vào căn phòng kia kéo ra ngoài, xử lý.
【Ký chủ, ngươi để hương thân phụ lão nhìn cảnh tượng máu me như vậy mà được à?】
Bọn chúng biến thành khói đen, có đổ máu đâu. Máu me chỗ nào?
Ngay sau đó, Lăng Thanh Huyền thuấn di đến trước mặt Ngả Lỵ.
Hai người mặt đối mặt, Ngả Lỵ sửng sốt trong giây lát, lập tức giơ súng lên.
'Đùng!'
Một viên đạn bạc bay ra từ nòng súng, Ngả Lỵ chắc chắn mình đã nhắm vào đầu Lăng Thanh Huyền.
Thế mà viên đạn kia như thể có ý thức, bay vòng qua nàng.
"Không cần giúp đỡ à, huyết liệp?"
Môi son thốt ra lời trí mạng, Ngả Lỵ lui về sau mấy bước mới ổn định tinh thần lại được.
Huyết tộc cấp thấp trúng đạn lúc nãy đứng dậy, Lăng Thanh Huyền mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng vung tay lên, gã liền hóa thành sương đen, biến mất.
"Thật, thật lợi hại!" Có thôn dân ngu ngơ nói.
Bọn họ nhiều người như cũng không làm gì được Huyết tộc kia, thế mà nàng lại tiêu diệt dễ dàng như vậy.
Lăng Thanh Huyền lại phóng thích hơi thở, Ngả Lỵ đổ mồ hôi lạnh, tay cầm súng cũng run lên.
Làm sao bây giờ, đạn của ả hoàn toàn vô dụng.
Thân phận huyết liệp của ả cũng bị Huyết tộc này biết rồi.
Ả sẽ phải chết sao?
Lăng Thanh Huyền cũng không rảnh ở đây chơi với nữ chính. Nàng điểm nhẹ mũi nhân, thuấn di đến trước mặt thôn dân.
"Thôn trưởng đâu?"
Một người đàn ông trung niên bước ra, ánh mắt đầy phòng bị.
Dung mạo của ông ta có ba phần tương tự với Dạ Mộc.
Nói ngắn gọn, nàng là nữ vương Huyết tộc, không chỉ hỗ
trợ ngày hôm nay, về sau thôn trang này cũng sẽ do nàng bảo hộ, với một điều kiện, phải đuổi Ngả Lỵ đi.
"Sau này, mỗi tháng chúng ta cũng không cần nộp thôn dân nữa sao?"
Điều đầu tiên thôn trưởng nghĩ đến là chuyện này, giọng điệu có chút nghi ngờ.
Lăng Thanh Huyền gật đầu: "Không cần."
"Dạ Mộc đâu? Con của ta sao rồi?"
Thôn trưởng phu nhân hô to.
Lăng Thanh Huyền lạnh nhạt trả lời: "Bởi vì hắn nên ta mới bảo vệ cho các người."
Ẩn ý mọi người đều hiểu. Dạ Mộc dùng chính mình để trao đổi.
Thôn trưởng phu nhân quỳ trên mặt đất, khóc rống lên.
"Tốt quá rồi. Không chết là tốt rồi..."
Giải quyết mối lo này, thôn trưởng yên tâm phần nào: "Nữ vương, vậy tại sao ngài lại muốn bọn ta đuổi vị cô nương kia đi?"
Lăng Thanh Huyền trả lời hết sức thản nhiên: "Bởi vì Huyết tộc cấp thấp là nàng ta dụ tới. Ta không muốn trong thôn trang ta bảo hộ có tai họa tiềm tàng."
【Chiêu này thật là đỉnh của chóp. Ký chủ thậm chí không cần ta nhắc kịch bản.】
Lăng Thanh Huyền giải thích xong thì đứng sang một bên, chờ những thôn dân đó tự mình đưa ra lựa chọn.
"Ngả Lỵ, ngươi đi đi." Thôn trưởng nhíu mày nói.
Hôm trước cứu cô nương này, thật tâm chiếu cố. Là huyết liệp thì thôi đi, không ngờ còn đưa Huyết tộc cấp thấp tới.
Tính mạng người dân trong thôn bọn họ, không thể hủy trên tay người này được.
Ngả Lỵ kích động: "Nàng ta là Huyết tộc! Các ngươi vậy mà lại tin lời của một Huyết tộc!"
"Thế nhưng ngươi đưa Huyết tộc đến làm hại bọn ta!" Đại thẩm vô cùng đau lòng, không ngờ lòng tốt của mình lại bị chó ăn. Trên đời lại có người lòng lang dạ thú như vậy.
Ngả Lỵ siết chặt nắm đấm, kế hoạch bị đảo loạn hết cả. Trong cơn bực bội khó kiềm chế, ả giơ súng lên, bắn về Lăng Thanh Huyền.
Phía sau Lăng Thanh Huyền là thôn dân, nếu như nàng né tránh, thôn dân sẽ bị thương.
Tính toán là vậy nhưng Ngả Lỵ không ngờ được, súng vừa giơ lên đã bị Lăng Thanh Huyền đoạt đi.
"Nghịch súng rất nguy hiểm. Tịch thu."
Súng lục tinh xảo màu bạc bị Lăng Thanh Huyền quay tròn trên đầu ngón tay, sau đó thu vào không gian.
"Ngươi vậy mà không sợ vật phẩm bằng bạc!"
Lăng Thanh Huyền muốn bổ sung một câu: Bổn tọa còn không sợ cả ánh mặt trời nữa cơ. Hết hồn chưa?
Nàng có phải Huyết tộc tầm thường đâu.
Thôn dân e sợ nàng, đồng thời cũng cảm thán thực lực của nàng.
Với loại người này, hợp tác mới là lựa chọn sáng suốt nhất.