Gọi là tiệc rượu nhưng bữa tiệc này được tổ chức ở KTV vàng ròng 24K lớn nhất trong tỉnh.
Ánh đèn bắn ra bốn phía, ở đại sảnh bố trí một sân khấu, bên cạnh còn thiết kế theo cấu trúc quán bar, đi sâu vào trong chính là dãy phòng bao.
Tiêu Ý đi phía sau người đại diện, bên cạnh còn có hai nghệ sĩ gần đây không có lịch quảng bá. Thích Hạo cũng ở trong nhóm, hắn đúng bên người Tiêu Ý, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cũng tò mò.
Nghệ sĩ còn lại có vẻ hơi khẩn trương.
Lăng Thanh Huyền đi cùng Tiểu Tần đến bệnh viện một chuyến, cho nên chỉ có bọn họ đi trước.
Bên ngoài ầm ĩ lại chướng khí mù mịt, không ít người thấy đội ngũ bọn hắn có chút kỳ quái, nhưng nghệ sĩ đều mang khẩu trang, cho nên không bị ai bị nhận ra.
Tiêu Ý cau mày, nhớ tới chuyện phát sinh vào ba năm trước, nhưng lần này, dù cho trong lòng mâu thuẫn, hắn vẫn không cự tuyệt đề nghị của công ty.
Không gian mờ tối, mùi vị gay mũi.
Cửa phòng mở ra, bọn họ nhìn thấy bên trong ngồi vài vị nhà đầu tư cùng đạo diễn.
"Còn mang khẩu trang làm gì, tháo xuống đi, cho bọn tôi nhìn kỹ một chút."
Nam nhân bụng phệ rít xì gà, ánh mắt mang theo ý vị không rõ cười cười. Mặc dù nhóm người không thoải mái vẫn đem khẩu trang giao cho người đại diện.
Tiêu Ý liếc nhìn gã đàn ông một cái, lùi về ẩn nơi góc tối.
Nhìn thấy tướng mạo của bọn hắn, mấy người trong phòng tất cả giật mình, đều khen bọn họ diện mạo xuất chúng. Tiếp đó, an bài bọn họ ngồi một bên, trên bàn bày rượu ngon.
Cửa phòng mở ra lần nữa, lại thêm một nhóm người tiến vào. Hóa ra tiệc rượu lần này không chỉ có người của tập đoàn Lăng Thịnh bọn hắn.
Người đại diện của Tiêu Ý nghiêm túc nhìn mấy ông chủ và đạo diễn đó, xoay người nói với Tiêu Ý: "Tôi đi gọi điện thoại cho Lăng tổng, cậu trông chừng hai đứa nhỏ kia một lát."
Ngoại trừ Tiêu Ý, bên bọn hắn còn có hai nghệ sĩ hoặc vừa trưởng thành hoặc mới hai mươi, quả thật nhỏ hơn hắn rất nhiều.
Thích Hạo bưng ly rượu, bị Tiêu Ý để qua một bên: "Khát thì uống nước ngọt."
Đối với tiền bối, Thích Hạo rất biết nghe lời. Hắn cầm Coca dựa gần Tiêu Ý.
Tiêu Ý chỉ nhấp một hớp nước sôi để nguội.
Nữ hài đối diện bị hai người diện mạo xuất chúng hấp dẫn. Nữ hài kia đi tới, hướng bọn họ giới thiệu bản thân.
"Tiêu sư huynh, đã lâu không gặp. Em là Lăng Tĩnh, nghệ sĩ mới dưới trướng Nguyên Môi." Cô ta đưa qua danh thiếp, mặt trên còn in logo mà Tiêu Ý quen thuộc: "Anh dạo này ở tập đoàn Lăng Thịnh vẫn ổn chứ?"
Tiêu Ý căn bản chưa từng gặp cô ta, trái với Lăng Tĩnh biết rõ hắn trước kia là người của Nguyên Môi.
Hắn không đáp lại, Thích Hạo lại không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp nhận lấy, lại đưa danh thiếp của mình: "Tôi là Thích Hạo của tập đoàn Lăng Thịnh. Ui, Tiêu ca, Nguyên Môi không phải công ty hồi trước của anh sao? Anh từng gặp cô bé này à?"
"Chưa từng gặp." Tiêu Ý nhích sang bên cạnh một chút. Tuy chưa từng gặp qua Lăng Tĩnh nhưng quan hệ xã hội của cô ta, hắn có biết đến.
Dưới ánh đèn hơi mờ tối, dụng mạo Tiêu Ý lộ ra mang theo sắc thái mê huyễn. Lãng Tĩnh không mời mà đến ngồi cạnh hắn: "Em ngồi đây được không?"
Ngồi cũng ngồi rồi, còn hỏi gì nữa.
Nụ cười trên môi, trong lòng lại đầy ý nghĩa độc địa. Tập đoàn Lăng Thịnh. Không thể ngờ nữ nhân kia thật có thể đem tập đoàn Lăng Thịnh chuyển hình thành công.
Hơn nữa nghệ sĩ dưới tay còn nhanh chóng nổi tiếng, danh tiếng lan xa. Trái ngược với cô ta, nỗ lực lâu như vậy, Nguyên Môi vẫn chỉ đối đãi bình thường. Nếu không phải có Mạnh Bình viện trợ, cơ hội thử vai của cô ta vào ngày mai cũng bị các tiền bối chiếm lấy.
Ngay cả ba, người đàn ông kia, cũng khen Lăng Nặc không dứt miệng.
Rõ ràng khoảng thời gian trước, nữ nhân kia đã tinh thần bất ổn đến sắp suy sụp. Không đúng, lấy sức một mình cô ta, sao có thể xoay chuyển cục diện. Nhất định có người ở sau lưng trợ giúp.
Một nữ nhân tay trói gà không chặt, còn có thể sử dụng thứ gì để xoay chuyển chứ.
Lăng Tĩnh đối với người chị gái này của mình tràn ngập khinh thường.
"Cô đè lên quần áo của tôi." Đối với sự áp sát của Lăng Tĩnh, Tiêu Ý biểu hiện có chút bất mãn. Hắn một nụ cười không nở, toàn thân tỏa ra ý lạnh, lại làm Lăng Tĩnh cảm giác được sợ hãi.
Cô ta nhích ra một chút, cười xin lỗi: "Thật ngại quá, em không cố ý. Không làm dơ chứ?"
"Biết dơ thì đừng lại gần đây."
Tiêu Ý cởi áo khoác bị Lăng Tĩnh ngồi lên, trực tiếp đứng dậy đi đến một bên khác.
Thích Hạo: ... Hôm nay Tiêu ca có chút kỳ quái?
Bị Tiêu Ý nói như vậy, Lăng Tĩnh mặt ủy khuất đem mục tiêu chuyển sang người Thích Hạo: "Tiêu sư huynh làm sao vậy? Tâm trạng không vui sao?"
Tình huống hiện nay bất lợi cho Lăng Tĩnh. Cho dù câu nói kia của Tiêu Ý làm cô ta không vui, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Chẳng lẽ Lăng Nặc nói với Tiêu Ý chuyện lúc trước của bọn họ sao?
Cùng Thích