Thu Trì hôm mê đến ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Ngay giây phút vừa mở mắt ra thì một chút cơn đau đầu ập tới khiến cậu choáng váng cả đầu óc, lòng ngực khó chịu đến muốn nôn mửa, cộng thêm mùi thuốc khử trùng ở xung quanh càng khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Thu Trì nhắm chặt mắt vì đau đầu, đôi môi khô khốc khẽ run lên: "Khó chịu..."
Đột nhiên một bàn tay mát lạnh phủ lên trán cậu, bàn tay cũng được bao bọc bởi nhiệt độ vô cùng quen thuộc, cảm giác như cơn đau dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác khiến cậu cảm thấy rất an tâm.
"Tiểu Trì."
Bên tai nghe được một giọng nói trầm thấp từ tính, dịu dàng gọi tên cậu.
Thu Trì mở mắt, ánh mắt Cố Triều không khống chế được lộ ra vẻ hốt hoảng.
Hai cánh môi hé ra khẽ run lên: "Tiểu Trì, em nhớ anh là ai chứ? Anh tên gì nào?" Có trời mới biết hắn hiện tại có bao nhiêu căn thẳng.
"Anh, anh Triều..."
Giọng Thu Trì khàn đục, đôi môi khô khốc khẽ run, ánh mắt giống bị bao phủ một lớp sương mỏng, cậu nghẹn ngào gọi: "Anh ơi."
Khóe mắt Cố Triều ửng đỏ, hắn hạ thấp người ôm lấy cậu, muốn dùng sức mà ôm nhưng lại không dám, bàn tay khẽ vuốt v e phần đầu bị quấn đầy băng gạc vướng víu.
Hắn mím môi vùi nửa gương mặt của mình vào vai cậu, cuối cùng nhịn không được mà rơi nước mắt.
Một tiếng gọi "Anh ơi" cứu lấy trái tim hắn.
Ôm lấy người trong can tâm, cảm nhận nhiệt độ và người dưới thân quá đỗi chân thực, hắn giống như cá mắc cạn lâu ngày cuối cùng mới gặp được nước, giữa bờ vực cái chết được kéo trở về.
Qua vài phút sau, Cố Triều mới đáp lại với giọng mũi khàn đặc: "Ừ, anh ở đây." Hắn ngẩn đầu, hốc mắt đỏ hoe, hai bàn tay ôm trọn lấy gương mặt mặt Thu Trì, hạ lên sóng mũi cậu một nụ hôn.
"Anh ở đây, cục cưng." Cố Triều nén lại xúc động trong lòng, nhưng ánh mắt đỏ hoe lại phản bội hắn, hắn nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Thu Trì, nâng niu giống như mình đang cầm một viên ngọc.
Cố Triều khóc ư?
Thu Trì kinh ngạc, thật sự kinh ngạc, bởi vì người đàn ông hoàn mỹ trước mặt cậu đây đã rơi nước mắt.
Trong nguyên tác, Cố Triều còn chưa từng vì nữ chính mà rơi nước mắt, ấy vậy mà giờ đây lại khóc vì cậu.
Để ý kỹ, Thu Trì mới thấy bộ dạng Cố Triều lúc này rất tiều tụy, tây trang vẫn là bộ quần áo hôm qua mà cậu thấy hắn mặc khi đi làm, đầu tóc cũng rối bời, hoàn toàn không còn bộ dạng hoàn mỹ mà cậu thường thấy.
"Xin lỗi." Thu Trì nhỏ giọng nói.
Cố Triều nắm lấy bàn tay cậu, nói: "Không phải lỗi của em.
Đừng sợ, anh bảo vệ em."
Dứt lời cánh cửa phòng bệnh mở ra, kèm theo đó là giọng nói gấp gáp: "Bệnh nhân tỉnh rồi?"
Giọng Mộc Đường gấp gáp, hơi thở có phần nặng nề, hiên nhiên là khi nhận thông báo đã chạy một mạch đến đây.
Thu Trì đưa mắt nhìn qua, cảm thấy người này hơi quen, hình như là bác sĩ phụ trách của bà Lâm.
Mộc Đường nhìn Cố Triều khẽ cúi đầu chào sau đó đi sát đên bên giường, đưa tay kiểm tra mạch cho cậu, hỏi: "Cậu có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Thu Trì lắc đầu, nói: "Có hơi đau đầu ạ."
Mộc Đường lấy dụng kiểm tra huyết áp cho cậu một lần, vừa khám tổng quát vừa hỏi: "Ngoài đau đầu ra cậu còn cảm thấy gì khác nữa không?"
Thu Trì tròn mắt nhìn Mộc Đường, khẽ lắc đầu, bộ dạng suy yếu của cậu khi nằm trên giường bệnh thật sự khiến người khác phải thương tiếc.
"Không ạ."
Nhìn bộ dạng này của cậu, Cố Triều đau đớn đến đỏ mắt, hận không thể thay cậu chịu toàn bộ sự khó chịu.
Hắn vuốt v e mu bàn tay cậu an ủi nhưng trong lòng lại giống như bị ai đó hung hăng đâm một nhát dao.
Lười dao sắc bén cắt vào da thịt, đau đến chảy máu.
"Thật may là cậu đang bình phục rất tốt." Mộc Đường an tâm khi nghe cậu nói vậy, dịu dàng cười nói: "Tôi hơn cậu chỉ vài tuổi thôi, không cần lịch sự như vậy đâu, cứ thoải mái đi."
Thu Trì dè dặt gật đầu, Mộc Đường ôn hòa mỉm cười sau đó hướng Cố Triều dặn dò: "May mắn là không có gì đáng ngại, ngược lại còn đang bình phục rất tốt, đây là điều đáng mừng.
Dù vậy trong thời gian này anh vẫn phải chú ý đến cậu ấy.
Trong tuần này chỉ nên cho cậu ấy ăn đồ ăn thanh đạm thôi, tôi sẽ kê cho thuốc giảm đau, khi cơn đau đầu có thể đột ngột tái phát thì hãy uống.
Sau ba ngày mà không còn vấn đề gì nữa thì có thể xuất viện rồi."
Cố Triều gật đầu, cận thận ghi nhớ toàn bộ lời dặn dò của Mộc Đường.
"Trong thời gian cậu ở đây." Mộc Đường nói: "Tôi là bác sĩ phụ trách của cậu, có việc gì thì cứ gọi tôi."
Thu Trì nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo." Mộc Đường sau khi nói xong thì cũng chẳng còn việc gì nữa, hắn lướt mắt qua bàn tay đang nắm chặt của hai người, mỉm cười rời đi.
Ở lâu hơn, trên đầu có thể phát sáng luôn đó.
"Cục cưng, lát nữa chú Ân sẽ đem cháo đến." Cố Triều nói: "Em có muốn ngủ thêm một lát không?"
Thu Trì nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Cố Triều khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt v e đầu cậu, nói: "Ngoan, ngủ đi.
Anh ở đây em."
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền lên, Thu Trì cảm thấy rất dễ chịu, hai mắt từ từ nhắm lại.
Thu Trì thật sự ngủ rất sâu, Cố Triều phải gọi đến mấy lần mới có thể gọi cậu tỉnh dậy.
Lúc cậu tỉnh lại thì trong phòng đã xuất hiện thêm hai người.
Ân Trung nhìn cậu liền mỉm cười ôn hòa: "Tỉnh rồi?"
Thu Trì chậm chạp ngồi dậy, tuy vẫn còn đang trong tình trạng ngái ngủ nhưng vẫn khẽ nói: "Chú Ân."
Ân Trung hòa nhã nói: "Thật mừng là cậu không sao?"
"Thân ái ơi hu hu hu..." Xen lẫn trong câu nói của Ân Trung là tiếng khóc thất thanh của Tiểu Thất.
Vừa nghe tiếng, Thu Trì còn chưa tỉnh táo hẳn thì lòng ngực đột nhiên bị ôm lấy, dọa cậu tỉnh cả ngủ.
Tiểu Thất bám lấy cậu như gấu Koala ôm cây, nước mắt nước mũi tèm lem, nói: "Thân ái là đồ ngốc oa~ dọa Tiểu Thất sợ muốn chết ư hức..."
Nhìn Tiểu Thất khóc đến hai mắt sưng cả lên, Thu Trì cảm thấy bản thân thật có lỗi, vỗ nhẹ lên đầu nó an ủi: "Xin lỗi nhé."
"Cố Tiểu Thất!" Cố Triều lúc này đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, ánh mắt sắc bén nghiêm nghị: "Ai cho con leo lên giường ba nhỏ, mau đi xuống."
Tiểu Thất mím môi, kím chế không khóc, hai tay bấu chặt áo Thu Trì.
Cảm nhận cơ thể nhỏ bé mập mạp trong tay mình hơi run lên, Thu Trì có chút gì không đành lòng, thầm nói Cố Triều quá nghiêm khắc với Tiểu Thất rồi.
Tuy không phải con ruột nhưng Tiểu Thất vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, dù tuổi tác có hơi lớn.
"Không sao đâu." Thu Trì nói: "Để em ôm Tiểu Thất một chút."
"E là không