Thu Trì nằm trên giường, đưa tay lên trán suy nghĩ.
Nhớ lại những gì Tiểu Thất đã nói, thầm nghĩ có phải bản thân cậu vẫn còn quá ngây thơ không?
Bởi vì là tiểu thuyết ngôn tình cho nên không có gì nguy hiểm sao?
Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã không có suy nghĩ này, bởi vì chỉ riêng Cố Triều thôi cũng là nhân vật nguy hiểm rồi.
Thu Trì cẩn thận suy nghĩ lại, tại sao lúc đầu cậu sợ Cố Triều như vậy nhỉ? Dù Cố Triều dù cho có đúng với những miêu tả trong tiểu thuyết, là kẻ máu lạnh, nhưng cũng không đến mức phải giết người tùy tiện như vậy.
Sau một thời gian quen nhau, Thu Trì càng chắc nịch với điều đó hơn.
Ban đầu chỉ cần cậu không đeo bám, mặt dày như nguyên chủ thì Cố Triều chẳng phải giết cậu làm gì, nhận tiền làm việc, xong việc thì chẳng dính dáng gì nữa.
Như vậy thì tại sao phải sợ nhỉ?
Nghĩ lại Thu Trì càng cảm thấy bản thân mình rất kỳ lạ.
Cậu nghiêng đầu nhìn Cố Triều đang làm việc trên ghế Sô pha, chăm chú nhìn hắn, sau đó cẩn thận cảm nhận cảm xúc trong lòng.
Là thích, nhưng ẩn sâu trong đó xen lẫn nổi sợ hãi vô cùng nhỏ, nếu không cảm nhận kỹ thì cậu sẽ chẳng cảm nhận được, lúc đó chỉ còn lại cảm giác thích vô cùng.
Là vì thích cho nên xem nhẹ nổi sợ trong lòng sao?
Nhớ lại sáng nay, nhìn hốc mắt đỏ hoe của hắn, cậu mới biết được, thì ra mình trong trái tim Cố Triều lại có vị trí lớn như vậy.
Từ một người cậu từng sợ nhất lại trở thành người khiến cậu an tâm và tin tưởng nhất.
Ghét của nào trời trao của đấy cũng đúng ha?
Đúng lúc này Cố Triều lại nói: "Đừng nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng như vậy, anh sẽ không nhịn được mất."
Cố Triều ngẩn đầu lên nhìn cậu: "Anh không muốn làm chuyện xấu xa với người bệnh đâu."
Thu Trì bị bắt quả tang ngượng chín cả mặt, cậu lập tức chùm chăn lên đầu, nói: "Ai thèm nhìn anh."
"Ừ, em không nhìn anh." Cố Triều bật cười nói, hắn đóng máy tính lại rồi đi đến bên giường, cách một lớp chăn mỏng xoa đầu cậu: "Là anh nhìn em."
Thấy Thu Trì không động đậy, Cố Triều mới hỏi: "Giận rồi?"
"Đúng, giận rồi." Thu Trì lúc này mới đem chăn kéo xuống, lộ ra gương mặt đang đỏ lên vì ngại của cậu, hoàn toàn không có một chút gì gọi là tức giận.
"Đừng tức giận, anh sai rồi." Cố Triều lập tức nhận lỗi, "Anh không nên trêu em."
"Em đang rất tức giận." Thu Trì nói đến đây, vẻ mặt càng đỏ hơn, lí nhí nói: "Em đang tức giận như vậy, anh còn không nhanh đến ôm em."
Giọng cậu không to nhưng vẫn đủ để Cố Triều đứng ngay bên cạnh nghe rõ mồn một, hắn lập tức kinh ngạc, sau đó bật cười nói một câu: "Yêu tinh nhỏ thích bám người." Rồi cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi cậu.
Nụ hôn lần này không dài, Cố Triều chỉ hôn một chút đã lập tách ra, hắn miết nhẹ cằm cậu, khàn giọng nói: "Cục cưng, đừng dụ dỗ anh."
"Em không có." Thu Trì hơi cúi đầu, đỏ mặt tránh ánh mắt hắn.
Cố Triều leo lên giường, nằm xuống bên cạnh vương tay ôm cậu vào lòng: "Không có? Người đòi anh ôm ban nãy là ai thế?"
Giường trong phòng bệnh cao cấp lớn thường phòng thường, hai người nằm lên vẫn tương đối thoải mái.
Thu Trì giấu mặt trong lòng ngực hắn giấu đi gương mặt đỏ ửng, nhưng cái tai đỏ phía trước thì không giấu được.
"Không phải em đâu, là nhân cách thứ hai của em làm đấy."
Cố Triều nghe vậy bật cười, ôm bảo bối ở trong lòng, trái tim cũng mềm như nước, ngọt như đường mật.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng di chuyển lên phía trên, cách một lớp vải dày xoa đầu cậu.
Mỗi lần chạm vào băng vải băng bó trên đầu cậu, Cố Triều đều tự trách bản thân, trách chính mình làm việc không đến nơi đến chốn.
"Đau không?"
Thu Trì phải mất mất phút mới hiểu Cố Triều đang nói về cái gì.
"Đau." Thu Trì nói: "Em sợ đau lắm, nhưng so với đau, em càng sợ không thể gặp anh hơn."
Trái tim Cố Triều nhói lên, hắn hạ xuống đỉnh đầu cậu một nụ hôn, nói: "Sẽ không có chuyện em không gặp được anh.
Anh cũng sẽ em quay về thế giới kia đâu."
Thu Trì bật cười ôm lấy hắn, dù biết bản thân chẳng thể về thế giới cũ được, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Ừm."
"Nhưng mà..." Thu Trì sau khi cười xong thì ngẩn đầu nhìn hắn với vẻ tò mò: "Em quên không hỏi anh, ai đã đưa em đến bệnh viện vậy?"
Trước khi bị ngất, Thu Trì mơ hồ có người chạy đến, sau đó Tô Diễm liền chạy mất, tiếp theo thì không nhớ gì nữa.
Cố Triều nhớ lại gương mặt của Ngạn Tử Dương,