Thu Trì theo Cố Triều lên trên, cả một đoạn đều không nhìn hay nói với Cố Triều một lời nào.
Vừa vào trong phòng Cố Triều ngay lập tức từ phía sau ôm lấy cậu, hôn xuống gáy cậu một cái, cười nói: "Được trở về căn phòng quen thuộc của chúng ta, em có vui không?"
Không trả lời.
Cố Triều không nghe thấy tiếng cậu mới nhận ra có gì đó không đúng, hắn nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt Thu Trì giống như muốn đánh chết hắn.
Cố Triều: "???"
"Sao em lại không vui rồi." Cố Triều lập tức đứng thẳng, biểu cảm lo lắng sốt ruột, "Ai dám làm em giận?"
Anh còn dám hỏi sao? Tên chết tiệt này!
"Làm sao?" Thu Trì nói: "Nói rồi anh giúp em đánh kẻ đó sao?"
Cố Triều trân thành gật đầu.
Thu Trì nắm tay hắn dẫn đến trước gương, chỉ vào trong gương nói: "Kẻ đó đây, đánh đi!" Cậu đặt tay lên vai hắn, nói tiếp: "Đánh mạnh tay chút, tốt nhất là đánh chết được luôn ấy!"
Trong lúc ông đây buồn chán nằm viện, anh dám mang tiểu tam tiểu tứ về nhà, xem ông đây có sống chết với anh hay không?
Nam chính thì có quyền đào hoa sao?
Mặc kệ là bảo mẫu của Tiểu Thất, dù là lý do gì thì cũng không thể tha thứ được.
Đánh không lại cũng phải đánh!
Cố Triều nhìn chính mình trong gương: "..."
"Bé cưng, em muốn đánh anh sao?" Cố Triều lập tức tỏ vẻ đáng thương, giữ chặt hai vai cậu nói: "Còn muốn đánh chết anh? Bé cưng em có phải không yêu anh nữa rồi không?"
Già vờ? Đồ khốn anh giả vờ tiếp đi!
Thu Trì quay mặt đi, không để ý đến hắn.
Điều này khiến Cố Triều lập tức hoảng sợ, hắn chưa từng thấy Thu Trì tức giận như vậy, cũng không biết vì sao cậu lại giận.
Từ trước đến nay, dù hắn có làm gì cũng chưa từng thấy cậu tức giận với hắn như thế này, dù có đôi khi có giận dỗi đôi chút, nhưng cũng không làm lơ hắn.
Cậu lơ hắn đi, khiến hắn nảy sinh cảm giác bất an.
Bé cưng của hắn, có phải ghét bỏ hắn rồi không?
"Bé cưng." Cố Triều sử dụng tuyệt kỹ cuối cùng, chiêu này, hắn không ngờ cũng có ngày mình phải thực sự sử dụng.
Hắn lập tức quỳ xuống, thành khẩn nói: "Anh sai rồi."
Không cần biết là có chuyện gì, bé cưng giận, cứ nhận sai là được.
Tiếng đầu gối va chạm mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo, Thu Trì giật mình hoảng sợ kéo hắn lên, nói: "Anh đột nhiên quỳ làm gì?"
Cố Triều không nhúc nhích, nắm lấy bàn tay cậu, dáng vẻ hối lỗi, "Anh sai rồi, em có thể tức giận, có thể mắng anh, nếu không hả giận em cứ việc đánh anh, nhưng em không thể không để ý đến anh."
Thu Trì mềm lòng.
Nhìn dáng vẻ quỳ gối hối lỗi của Cố Triều, Thu Trì dù giận đến mấy cũng không thể cứng rắn nổi.
"Anh đưng lên trước đã." Thu Trì kéo hắn lên: "Không được quỳ."
Cố Triều kéo tay hắn, lập lại một lần nữa: "Đừng không để ý đến anh."
"Được.
Sẽ không có không để ý anh." Thu Trì sốt ruột đỡ hắn dậy, "Đứng lên trước."
Cố Triều cuối cùng cũng đứng dậy, Thu Trì kéo hắn ra ghế ngồi, kéo ống quần hắn lên kiểm tra, quả nhiên đầu gối đã sưng lên một mảng đỏ.
"Đỏ lên hết cả rồi." Thu Trì hoảng hốt, cậu lập tức chạy đi lấy thuốc mỡ, đau lòng giúp hắn thoa lên, "Quỳ mạnh như thế làm gì chứ?"
Cố Triều dù tính khí có lạnh nhưng da thịt lại không thể lạnh được.
Nhìn đầu gối sưng đỏ lên, Thu Trì đau lòng muốn chết.
"Chỉ cần em nguôi giận." Nhìn cậu vì mình mà đau lòng, trong lòng hắn sung sướng, thầm nói cái quỳ ban nãy rất sứng đáng, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy được dáng vẻ đáng yêu này của em ấy.
Nhưng bên ngoài hắn vẫn tỏ vẻ đáng thương, nói: "Đừng nói là sưng đỏ, em muốn chặt, anh cũng sẽ dâng cho em."
"Không được nói bậy." Thu Trì bịt miệng hắn lại, "Ai thèm chân của anh chứ? Không được phép nói như thế!"
Cố Triều kéo tay cậu khỏi miệng mình, buồn bã nói: "Ban nãy em còn muốn đánh chết anh."
Thu Trì: "..."
Vẻ mặt Cố Triều đau đớn, dường như chỉ cần thêm một giây hắn ngay lập tức có thể rơi nước mắt, "Bé cưng không còn yêu anh nữa rồi."
"Em, em..." Thu Trì không hiểu sao lại đang tức giận lại phải quay sang dỗ ngược lại hắn, cậu nói: "Em chỉ tức giận thôi, anh không được làm thật."
Cố Triều đưa tay ôm chầm lấy cậu, bộ dạng hối lỗi đáng thương nói: "Bé cưng, đừng giận có được không? Anh sai rồi."
Thu Trì thở dài, cơn giận nhanh chóng tan đi phân nửa, "Anh sai cái gì?"
Cố Triều: "Dù thế nào cũng là lỗi của anh, là anh sai, là anh không tốt."
Thu Trì nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc của Cố Triều, rốt cuộc vẫn mềm lòng, nhưng vẫn hung dữ lườm hắn: "Vậy chuyện của cô gái đó anh giải thích thế nào? Không có chuyện anh không biết cô gái đó thích anh được!"
Dám ở trước mặt cậu câu dẫn người đàn ông của cậu.
thấy cậu dễ bắt nạt lắm sao?
Cậu chỉ ngoan ngoãn khi ở cạnh Cố Triều thôi.
Thu Trì tức giận tóm lấy cổ áo hắn, há miệng cắn mạnh lên cổ hắn một cái: "Em ngoan ngoãn không có nghĩa là em có thể chịu được việc có người khác tiếp cận anh!"
Chỉ riêng Tô Diễm lần trước thôi cũng khiến cậu phát cấu lên rồi!
Cố Triều nghe vậy lập tức ngẩn người, bé cưng ghen rồi?
Cơn tê dại từ cổ truyền lên khiến Cố Triều cảm thấy cơ thể sung sướng, cảm xúc giống như thủy triều, khiến hắn sướng đến mức muốn nuốt trọn người trước mặt.
Sao bé cưng khi ghen tuông cũng có thể đáng yêu chết người thế chứ? Còn là ghen tuông vì hắn.
Quá đáng yêu rồi, thật muốn một ngụm ăn sạch em ấy.
"Bé cưng." Cố Triều lật người đem cậu đ è xuống sô pha, cầm tay cậu đặt lên trái tim của hắn, giọng nói trầm khàn mê người, "Anh yêu em.
Yêu đến mức hận không thể moi