Lúc Thu Trì tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều.
"Tỉnh rồi?"
Bàn tay Cố Triều đặt ở ngay trên bụng cậu x0a nắn, nóng ấm mềm mại, "Nếu còn buồn ngủ thì ngủ thêm một lát."
"Không ngủ." Thu Trì lắc đầu ngồi dậy vươn vai một cái, "tối sẽ khó ngủ."
"Tối nay muốn ăn gì?" Cố Triều cũng theo động tác của cậu ngồi dậy, nhưng cánh tay vẫn đặt trên bụng cậu x0a nắn.
Cố Triều x0a nắn bụng mỡ của cậu đến nghiện.
Cảm xúc phải nói là cực tốt.
"Anh nấu?" Thu Trì nghe vậy hào hứng, "Muốn ăn giò heo hầm."
"Heo con." Cố Triều cưng chiều hôn cậu một cái, tay hung hăng x0a nắn mỡ bụng.
Có anh mới là heo!
Thu Trì "hừ" một tiếng, nói: "Em đi tìm Tiểu Thất, không thèm nói với anh." Nói rồi cậu đánh một cái lên tay hắn, "Buông tay."
Cố Triều nhìn mu bàn tay bị cậu đánh đỏ lên, luyến tiếc buông tay ra, giả vờ đáng thương nói: "Bé cưng thật hung dữ."
Mặc hắn diễn kịch, Thu Trì lườm hắn một cái sau đó đỡ thắt lưng đứng lên, tư thế bước đi giống như một phụ nữ mang bầu chín tháng.
Cố Triều nhìn tướng đi của cậu nhịn không được mà bật cười, càng vui vẻ hơn khi người làm cậu như vậy là hắn.
Cố Triều thiếu đòn đề nghị: "Cần anh ôm em đi không?"
"Không thèm." Thu Trì để lại một cậu sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Thu Trì một đường đỡ thắt lưng đi qua phòng Tiểu Thất, tướng đi của cậu quá đỗi bắt mắt, bị không ít người làm trong nhà vừa lén nhìn vừa cười trộm.
Giống như muốn thông báo cho mọi người biết cậu mới bị Cố Triều làm một trận đến tay chân bủn rủn ấy.
Má! Nhục chết đi được.
Bỏ qua ánh mắt của mọi người Thu Trì cố gắng bước đi thật nhanh, vất vả lắm mới đến được phòng Tiểu Thất, Thu Trì đến gần thì phát hiện cửa phòng không khóa chặt, cậu đưa mắt vào nhìn thử, muốn xem Tiểu Thất đang làm gì.
Sau đó cậu hơi kinh ngạc, bởi vì Lý Nhã cũng ở bên trong.
Lý Nhã lúc này đang dạy cho Tiểu Thất đọc chữ, đây là trách nhiệm của bảo mẫu, Thu Trì sẽ không thấy có gì bất thường nếu như không nghe được đoạn đối thoại phía sau của Tiểu Thất và Lý Nhã.
"Tiểu Thất." Lý Nhã cầm sách lên, giọng điệu mềm mại ngọt ngào, nói: "Chúng ta cùng đọc sách nhé."
"Không thích." Tiểu Thất cặm cụi lắp ráp mô hình, lúc trả lời cũng không nhìn lên Lý Nhã một cái.
Lý Nhã không hề cảm thấy buồn tý nào, nhiệt tình nói: "Vậy chúng ta chơi trò nhập vai có được không?"
Lúc này Tiểu Thất ngẩn đầu lên, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ, một lúc sau cô bé cười tươi rói nói: "Được đó."
Lý Nhã lại chỉ vào trong sách nói: "Chúng ta đóng vai hai nhân vật trong đây có được không?"
Trong sách là nhân vật hai mẹ con, bên dưới là những câu đối thoại giữa hai người.
May mắn là từ góc Thu Trì đứng vẫn có thể nhìn thấy rõ được nội dung.
"Chị trong vai người mẹ, Tiểu Thất vào vai người con nhé?"
Tiểu Thất gật đầu đáp ứng: "Được."
Thu Trì nhìn một màn này cảm thấy Lý Nhã thật sự là một bảo mẫu giỏi, có thể vì là tình nguyện viên ở cô nhi viện, cho nên Lý Nhã rất biết cách khiến cho cho một đứa trẻ vui vẻ.
Nhưng Tiểu Thất nói cô gái này có vấn đề.
Hơn nữa Lý Nhã thích Cố Triều.
Thu Trì nhìn một lớn một nhỏ bên trong phòng, trước mặt Cố Triều cậu ngoan ngoãn đã trở thành bản năng, nhưng sau lưng hắn, cậu tuyệt đối không dễ bắt nạt như vậy.
Muốn cướp người đàn ông của cậu, Thu Trì muốn xem xem cô gái có bản lĩnh gì.
Cậu hướng nội chứ không phải một kẻ ngốc.
Trong phòng lúc này Lý Nhã đang chỉ vào một tập tranh, nói với Tiểu Thất: "Tiểu Thất, em nhìn bức tranh này xem, rất đẹp đúng không?"
Tiểu Thất nhìn theo hướng tay của cô chỉ, là một bức tranh gia đình bình thường.
Tiểu Thất trước giờ chỉ là một chuỗi dữ liệu, tuy có cảm xúc nhưng tình cảm gia đình là thứ nó chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không mong ước muốn có.
Nhưng trước mặt Lý Nhã, Tiểu Thất vẫn mỉm cười gật đầu, đáp: "Đúng là rất đẹp."
Lý Nhã lại nói: "Gia đình có ba có mẹ có con, là một gia đình hạnh phúc.
Tiểu Thất có muốn một gia đình hạnh phúc như vậy không?"
Tiểu Thất: "Hiện tại Tiểu Thất đang sống rất hạnh phúc."
"Vẫn chưa." Lý Nhã đặt tay lên ngực: "Tiểu Thất chỉ có ba, chưa có mẹ.
Tiểu Thất có muốn chị trở thành mẹ của em không? Lúc đó chúng ta một nhà ba người sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc."
Thu Trì đứng bên ngoài nghe hết một màn này, hai lông mày nhíu chặt, cậu nhìn Tiểu Thất, thầm nói Tiểu Thất không được nghe theo lời của Lý Nhã.
Quả nhiên Tiểu Thất không làm cậu thất vọng.
Tiểu Thất mở to cặp mắt, ngây thơ nhìn Lý Nhã, đáp: "Không muốn."
Nét mặt Lý Nhã có chút đông cứng, nhưng rất nhanh liền hỏi: "Tại sao?"
Nửa tháng nay cô đối với Tiểu Thất dịu dàng ân cần, chiều chuộng hết mực, chẳng lẽ còn chưa đủ.
Tiểu Thất nói: "Tuy không có mẹ, nhưng Tiểu Thất có thân ái rồi."
Lý Nhã trong lòng bối rối nhưng bên ngồi vẫn tươi cười nói: "Nhưng cậu ấy là đàn ông?"
"Thì có sao đâu." Tiểu Thất mỉm cười, ẩn trong đôi mắt ngây thơ là sự lạnh nhạt, "Có ba có thân ái, còn có Tiểu Thất, đã là một nhà ba người hạnh phúc rồi.
Chẳng lẽ chị Tiểu Nhã muốn trở thành người thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình Tiểu Thất sao?"
Lý Nhã bị Tiểu Thất làm cho nghẹn họng, cô tỏ ra bình tĩnh nói: "Chị không có ý đó, chị..."
Lý Nhã còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, Thu Trì đẩy cửa ra, cười nói: "Tiểu Thất."
"Thân ái." Tiểu Thất vừa nhìn thấy Thu Trì liền vứt đồ chơi xuống đất, nhào đến ôm lấy hai chân cậu: "Thân ái ơi ôm ôm."
"Được rồi." Thu Trì ôm Tiểu Thất lên, sau đó nhìn Lý Nhã, cô cũng nhìn lại cậu, hoàn toàn không chột dạ một chút nào.
Thu Trì nhìn cô rồi mỉm cười nói: "Bảo mẫu Lý vất vả rồi, bây giờ để Tiểu Thất cho tôi lo, cô về nghỉ ngơi đi."
"Không có vất vả." Lý Nhã đứng lên, nói: "Tôi coi Tiểu Thất như con mình, mà chăm sóc con thì đâu thể