Thu Trì thở dài một hơi, sau đó ngã lưng ra phía sau, thầm nghĩ sao vẫn còn nhiều bug thế nhỉ? Bao giờ cậu mới có thể sống bình yên đây.
"Thân ái đừng tức giận." Tiểu Thất cẩn thận kéo ống quần cậu, "Nếu không lại chờ thêm một thời gian, chờ Tiểu Thất tổng kết lại rồi đến lúc đó cho Lý Nhã rời đi có được không?"
"Anh không giận." Thu Trì ôm Tiểu Thất ngồi lên đùi mình, "Tiểu Thất nếu đã có sự suy tính của mình thì cứ như vậy đi, anh sẽ tin tưởng Tiểu Thất."
Cuộc trò chuyện tạm kết thúc, bởi vì Thu Trì nghe không nổi cái bug này nữa, càng nghe càng đau đầu.
Cậu phải vẽ tranh thôi, chỉ khi đấm mình vào hội họa cậu mới có thể bình tĩnh được.
Thu Trì đặt Tiểu Thất ngồi lên ghế, sau đó chính mình đi chuẩn bị dụng cụ để bắt đầu vẽ tranh.
Tiểu Thất thấy vậy liền nhảy khỏi ghế, ngay lúc Thu Trì chuẩn bị đeo tạp dề vào thì nó liền tóm lấy góc quần cậu, dùng lực kéo nhẹ.
Thu Trì cúi đầu, Tiểu Thất lại ngẩn đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thu Trì đặt nhẹ bàn tay lên đỉnh đầu Tiểu Thất, hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu Thất nói: "Thân ái đã nói sẽ dạy Tiểu Thất vẽ mà.
Tiểu Thất cũng muốn vẽ."
Thu Trì dừng động tác một chút, cậu nhìn màu sơn trên kệ, tất cả đều được làm từ bột hoa anh túc, loại màu này đối với trẻ em rất độc hại.
"Chờ chút." Thu Trì nói xong liền chạy ra khỏi phòng, một lúc sau quay lại trên tay cầm một hộp màu nước cùng với một cây cọ nhỏ.
Sau đó cậu bày cho Tiểu Thất một khung tranh cỡ nhỏ rồi từ trong tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi, giúp Tiểu Thất mặc vào.
"Mặc vào, nếu không sẽ bẩn quần áo." Chiếc áo so với Tiểu Thất có hơi to, phải xoắn lên mấy vòng mới cưỡng thò tay ra được.
Xong xuôi hết rồi Thu Trì mới đổ màu ra khay của mình, rồi cầm cọ lên bắt đầu pha màu, quẹt từng lớp màu mỏng lên tấm vải trắng.
Tiểu Thất ở bên cạnh quan sát Thu Trì sau đó bắt chước làm theo, thấy Thu Trì quẹt lớp đầu tiên là màu đen, nó liền bắt chước theo, quét một lớp màu đen lên.
Đối với thể loại tranh sơn dầu Thu Trì am hiểu nhất là lối vẽ cổ điển, có thể nói là thế mạnh của cậu.
Thu Trì tô một lớp màu mỏng, đợi khô rồi mới tô lên lớp tiếp theo, có thể nói, trong khi ngòi cọ đang hoạt họa thì trong đầu Thu Trì đã sớm hoàn thành tác phẩm.
Chỉ trong một thời gian ngắn, một cánh đồng hoa hồng đỏ tắm mình dưới ánh sao hiện lên, dưới ngòi bút của cậu, hình ảnh ánh sáng nhìn sống động như thật, giống như phía trước thật sự có khung cảnh này, vừa hư ảo, vừa chân thật.
Thu Trì lùi ra sau hai bước, nghiêm túc ngắm nhìn lại bức tranh, sau đó sửa lại những chỗ chưa vừa ý.
"Thân ái."
Ống quần đột nhiên bị tóm lây, Thu Trì giật mình dừng động tác, cánh tay đang vẽ hơi cứng lại, khiến lớp máu trở nên dày hơn.
Nhưng Thu Trì không có tức giận, cậu cúi đầu nhìn xuống, khẽ hỏi: "Làm sao vậy."
"Thân ái." Tiểu Thất hứng khởi khoe tác phẩm của mình, "Thân ái nhìn xem có giống không?"
Tiểu Thất trước kia còn là hệ thống ở bên cạnh Thu Trì, dĩ nhiên biết Thu Trì một khi đã cầm cọ lên thì dù xung quanh có xảy ra chuyện gì cũng đều không quan tâm, cậu cũng không thích bị làm phiền khi mình đang vẽ tranh, bởi vì việc sẽ cản trở linh cảm của cậu.
Nó biết rõ điều đó, nhưng lại nhịn không được mà đem khoe tác phẩm của mình với Thu Trì.
Không biết có phải do trở thành trẻ con lâu quá cho nên nó cũng dần bị đồng hóa rồi chăng, nếu không thì sao dạo này khả năng kiên nhẫn của nó rất kém.
Thu Trì cúi người, nghiêm túc xem xét bức tranh rồi lại nhìn Tiểu Thất.
Hai mắt Tiểu Thất sáng rực, dáng vẻ cực kỳ tự hào với tác phẩm của mình.
Thu Trì khẽ mỉm cười đưa tay xoa đầu khích lệ nó, nói: "Đẹp lắm, Tiểu Thất thật giỏi."
Tiểu Thất được khen gương mặt lập tức sáng bừng, cực kỳ khoái trí.
"Tiểu Thất muốn khoe với ông nữa." Tiểu Thất cầm khung tranh lên cao, hứng khởi nói: "Còn phải đem khoe với ba ghẻ nữa."
Nói rồi Tiểu Thất đã cầm tranh chạy ra khỏi phòng vẽ, gấp gáp đến mức cả áo sơ mi cũng không cởi ra.
"Cẩn thận ngã." Thu Trì nói lớn, nhưng bóng dáng Tiểu Thất đã sớm chạy mất khiến cậu chỉ có thể lắc đầu cười trừ.
Thu Trì đóng cửa phòng lại, sau đó quay lại tiếp tục chỉnh sửa tác phẩm của mình.
Sau khi quẹt lớp màu cuối cùng, Thu Trì lùi ra hai bức tỉ mỉ quan sát bức tranh, sửa lại những chỗ chưa ổn, đợi đến khi Thu Trì đặt khay màu và cọ xuống thì cũng đã mất một lúc lâu.
"Xong rồi?" Một giọng nói cất lên ngay khi Thu Trì đặt khay màu và cọ xuống.
Thu Trì bị dọa cho giật mình, quay đầu nhìn sang thì thấy Cố Triều không biết xuất hiện từ lúc nào, hắn đứng dựa lưng vào cửa, ánh mắt đăm đăm nhìn cậu.
"Anh vào rồi thì phải lên tiếng chứ?" Thu Trì cởi bỏ tạp dề, phồng má nói: "Hại em giật mình."
"Xin lỗi bé cưng." Cố Triều sải bước chân đi đến bên cạnh Thu Trì, từ phía sau vòng tay qua ôm lấy eo cậu, hắn khom lưng tựa cằm vào vai cậu nói: "Dáng vẻ tập trung của em thật sự rất đẹp, không nỡ làm phiền em."
Nói rồi Cố Triều nhìn tác phẩm do cậu vẽ ra, hết lòng khen ngợi: "Bé cưng vẽ thật đẹp, thật giỏi.
Nhìn đẹp hơn nhiều so bức tranh trừu tượng của Tiểu Thất."
"Không được nói thế." Thu Trì thật sự đáng giá thấp khả năng so đo của hai người này: "Tiểu Thất rất có tài đó."
Cố Triều lập tức nói: "Trong mắt anh không ai vẽ đẹp hơn em."
Trái tim Thu Trì bị hắn dỗ ngon dỗ ngọt mà mềm nhũn, cậu nghiêng đầu hôn lên má hắn một cái, nói: "Mình đóng khung rồi treo trong phòng được không anh?"
Cố Triều dĩ nhiên không từ chối, "Được, anh sẽ cho người đem tranh đi đóng khung."
Dứt lời, hắn trở tay ôm Thu Trì lên, vì quá bất ngờ cho nên Thu Trì bị kinh sợ, hai tay vòng