Thu Trì nghe vị tổng tài đại nhân trước mặt kia nói mà đơ cả người, cậu không biết hiện tại gương mặt mình trưng ra biểu cảm gì nhưng Thu Trì chắc chắn thôi vô cùng.
Nam chính đại nhân trước mặt cậu, mặt không biến sắc, như có như không mà cười cười, nhưng trực giác của một thành con trai cho cậu biết, vị trước mặt cậu đây tâm tình đang rất không tốt.
Thánh chỉ hạ xuống bảo cậu vẽ dung nhan của thiên tử rồi, theo như mấy bộ phim drama dài tập của Trung Quốc chiếu trên ti vi, Thu Trì hầu như đều thấy thánh chỉ coi như mệnh trời, trái thánh chỉ thì kết quả chỉ có rơi đầu.
Trên gương mặt Thu Trì chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, ánh mắt hơi cúp xuống, cậu đang âm thầm tự hỏi chính mình xem nếu kháng lệnh đi về nhà thì sẽ có chuyện gì xảy ra?
Nam chính đại nhân sẽ không chặt gãy hai xương bánh chè của cậu chứ?
Thu Trì nhìn gương mặt hắn, sau đó cười mấy tiếng hahahaha trong lòng, sau đó Trì nội tâm im lặng, ôm hai má kinh hoàng hét lên: "Má ơi, có thể lắm.
"
Nghĩ đến việc xương bánh chè bị chặt đứt lìa, hai chân cậu mềm như bún, suýt nữa thì không chế được mà khuỵu xuống, nhưng may mắn là tinh thần cậu dạo gần đây chịu qua mấy lần kinh hồn bạt vía đến từ vị trí nam chính, sức chịu đả kích của cậu lớn thêm không ít, gan cũng lớn lên một chút.
Nể mặt anh tâm tình không tốt, ông đây chiều theo ý anh một lần!
Thu Trì tươi cười ngồi đối diện giá tranh cầm viết lên.
Đối diện, vị nam chính đại nhân nhìn Thu Trì ngồi xuống, lúc bấy giờ trên gương mặt dịu xuống một chút, hắn nhớ tư thế của tên người mẫu trên bức tranh kia liền bắt chước theo y vậy.
Thu Trì nhìn ra được một tia vui vẻ nhỏ nhoi trên gương mặt Cố Triều, cậu nắm chặt cây viết chì trên tay, mặt ngoài cười nhưng trong không cười, muốn đánh một cái ghê.
Thu Trì hít một hơi thu lại cảm xúc, thôi thì làm xong cho nhanh rồi về.
Ngón tay cậu chuyển động, bắt đầu phác họa lên giấy.
Sau khi phác họa được vài nét, ánh mắt Thu Trì từ bất lực liền chuyển qua chuyên tâm, ánh mắt cậu di chuyển qua lại liên tục giữa giấy vẽ và Cố Triều, ánh mắt cậu quan sát hắn tựa như chim ưng, bàn tay lại không di chuyển không ngừng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Thu Trì đã phác họa xong cả dáng người của Cố Triều.
Cố Triều ngồi yên suốt hai tiếng, cả người đều không có dấu hiệu di chuyển dù chỉ một chút, hắn dùng mắt nhìn Thu Trì, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu.
Mà Thu Trì lại không để ý đến ánh mắt Cố Triều nhìn mình, cậu đã hoàn toàn đấm chìm vào thế giới của chính mình.
Cả căn phòng khách rộng lớn, chỉ còn nghe thấy tiếng ma sát giữa đầu bút chì trên giấy, nếu lắng tai nghe kỹ sẽ thì có thể nghe thêm tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Không biết qua bao lâu, gương mặt Thu Trì mới bắt đầu giãn ra, cậu đặt bút xuống giá bên cạnh, thẳng lưng vươn người một cái.
Thấy Thu Trì buông bút, Cố Triều cũng thả lỏng người đứng lên, hắn xoay cổ sau đó tiến lại gần Thu Trì, vừa đi vừa hỏi: "Xong rồi?"
"Ừm, xong rồi.
" Thu Trì ngẩn đầu, trên môi nở một nụ cười rất nhẹ, mái tóc đen nhánh khẽ lay động, trong mắt Cố Triều, cả gương mặt cậu dường như đang tỏa sáng lấp lánh, đẹp đến mức khiến hắn sửng sờ.
Thu Trì vui vẻ xoay bước tranh lại, như một đứa trẻ đem khoe thành quả cho người lớn để được đổi lấy kẹo.
"Cố tổng, anh thấy thế nào, có đẹp không?"
Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt Thu Trì, gật đầu nói: "Rất đẹp.
"
Được khen Thu Trì lập tức phổng mũi lên, cậu nhìn bức tranh nói: "Tôi cũng thấy đẹp.
"
Thu Trì đã phát họa lại dáng người Cố Triều không khác một li, từ gương mặt cho đến ánh mắt, biểu cảm đều không có nửa điểm khác biệt.
Cố Triều trong tranh tuy gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại ôn nhu làm hài hòa gương mặt hắn.
Thu Trì nhìn ánh mắt của Cố Triều trong tranh, thầm nói khi đó nam chính đã làm ra vẻ mặt như này sao?
Nhìn bức tranh chăm chú như vậy, Thu Trì có cảm giác sự ôn nhu này là dành cho mình, một khoảng khắc đó, Thu Trì cảm thấy đem bức tranh này đi nộp cho giáo viên có hơi tiếc.
"Đang nghĩ gì thế?"
Cố Triều chẳng biết khi nào đã nhích lại gần cậu, hắn đưa bàn tay lên xoa nhẹ mái tóc đen nhánh, tóc Thu Trì rất mềm, từng sợi tóc len lỏi qua từng ngón tay khiến Cố Triều cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Thu Trì đấm chìm trong đôi mắt Cố Triều trên bức tranh, tâm trí có chút ngơ ngác, hoàn toàn không phát hiện ra tác động bên ngoài, đối phương vừa hỏi cậu gần như là trả lời ngay lập tức: "Cảm thấy có chút tiếc khi đem nộp cho giáo viên.
"
Cổ họng Cố Triều phát ra một tiếng trầm thấp, tựa hồ rất vui vẻ, lấy bức vẽ trên tay Thu Trì, nói: "Em nhìn trong tranh làm gì, chẳng phải có người thật ở đây à?"
Bức tranh bị lấy đi, bấy giờ Thu Trì mới ngẩn đầu lên, cậu sửng sốt phát hiện chẳng biết từ bao giờ mà Cố Triều