Sáng sớm hôm sau, Thu Trì theo giờ sinh học mà tỉnh giấc.
Bên dưới mắt là hai bọng mắt mờ mờ, rõ ràng là hôm qua ngủ không ngon.
Hiện tại hình ảnh Cố đại tổng tài đưa cậu về hôm qua vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Hôm qua bị người ta ép lên xe, mặc dù Thu Trì biết đối phương có ý tốt nhưng Thu Trì vẫn muốn hét lớn một tiếng "Cứu mạng!!!".
Nhưng may mắn là sức kiềm chế của cậu khá tốt nên mới không thốt ra.
Còn Cố Triều sau khi ngồi vào ghế tay lái cũng không khởi động ngay, mà nhìn chằm chằm cậu.
Thu Trì ôm chặt lấy chiếc cặp trong ngực, biểu cảm như dân nữ vừa mới c**ng bức: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Đối phương không đáp lại lời của cậu mà cứ im lặng nhìn thêm mấy giây, sau đó thì vươn tay qua.
Thu Trì lập tức rụt người lại, hai mắt nhắm chặt, cảm nhận đối phương không ngừng dán sát lại gần.
Thu Trì hồi hộp lo lắng thì bên tai lại nghe "cách" một tiếng, sau đó Cố Triều lùi ra, lưu lại ít hương bạc hà bên mũi Thu Trì.
Thu Trì kinh ngạc mở mắt ra thì thấy dây an toàn của mình đã được cài lại, cậu vội đưa mắt nhìn sang, thì thấy Cố Triều đang khởi động xe, hắn hơi nghiêng đầu nhìn cậu nói: "Lên xe thì phải thắt dây an toàn.
"
Vẻ mặt Thu Trì có chút ngượng ngùng, cậu đưa tay lên vuốt nhẹ mấy cọng tóc mái trước trán, nói: "Cảm ơn Cố tổng.
"
Vừa nói, Thu Trì vừa thầm mắng bản thân đột nhiên suy nghĩ quá nhiều, ban nãy chẳng phải nói hắn muốn làm bạn với cậu sao? Vậy mà mới ban nãy khi Cố Triều đưa tay qua, còn nghĩ hắn muốn bóp ch3t cậu.
Ôi tội lỗi quá đi mất.
Mà Thu Trì vừa dứt câu thì Cố Triều hừ mũi nhẹ một tiếng, Thu Trì không nghe ra được cái hừ đó của hắn tâm tình tốt hay xấu, cậu đưa mắt nhìn qua thì thấy hắn đang nhìn mình cười.
Xem ra tâm tình rất tốt.
Thấy Cố đại tổng tài cứ nhìn mình mãi, Thu Trì không khỏi bối rối nói: "Cố tổng, xin hãy tập trung lái xe đi ạ.
"
Cố Triều không nhanh không chậm đáp: "Đang đèn đỏ.
"
Vậy cùng đừng nhìn tôi chứ!
Anh nhìn tôi làm cái rắm gì?
Thu Trì im lặng phun tào một hơi trong lòng, sau đó nghiêng đầu nhìn qua cửa kính, giả chết.
Lại im lặng không biết bao lâu, đột nhiên Cố Triều lại lên tiếng: "Như lời em nói muốn làm bạn với tôi, vậy có phải em lên xưng hô thân thiết với tôi một chút hay không?"
Thu Trì im lặng nhìn qua đối phương, thầm nói tôi muốn làm bạn với anh bao giờ, là anh muốn làm bạn với tôi đó chứ?
Nhưng nhớ lại trong tiểu thuyết thì nam chính vốn chẳng có mấy người bạn thân thiết, có một người duy nhất là Diệp Tu nhưng sau nay bởi vì tranh dành nữ chính mà trở mặt, hơn nữa nam chính còn chưa bao giờ mở miệng kết thân với ai bao giờ.
Lần đầu mở lời với một người, chắc hẳn là sẽ rất ngại đi, mà trước vẻ mặt như núi băng kia, Thu Trì nhìn mãi cũng chẳng thấy cái chữ ngại đó nằm ở chỗ nào trên gương mặt hắn.
Đúng là tảng băng di động ngàn năm không tan, đến cả ngại ngùng cũng như một núi băng, nhìn không ra điểm khác biệt thường ngày.
Thôi thì hắn hay cậu kết bạn thì cũng như nhau, cho nam chính chút mặt mũi vậy.
"Cố tổng muốn tôi xưng hô như thế nào?"
"Em có thể ngừng gọi tôi là Cố tổng.
" Cố Triều nhẹ giọng nói, nếu Thu Trì để ý thì có thể thấy bàn tay hắn đang nắm chặt vô lăng, nói là nắm nhưng thật ra là siết chặt thì đúng hơn.
Cố Triều im lặng suy tính một chút, sau đó lại nói: "Em có thể gọi tên tôi.
"
Thu Trì suy nghĩ, đúng là trở thành bạn bè rồi mà còn gọi Cố tổng thì đúng là quá khách sáo, nhưng gọi thẳng tên là Cố Triều thì Thu Trì lại cảm thấy khó mà mở miệng.
Cuối cùng cậu nói: "Anh lớn tuổi hơn tôi, vậy tôi gọi anh là anh Triều nhé.
"
Nói xong cậu liền gọi một tiếng: "Anh Triều.
"
Một tiếng anh này từ trong miệng cậu nói ra, trong tai Cố Triều nghe mà cảm thấy giọng cậu chảy ra cả đường, nhất thời cảm thấy trong xe đều là mùi hương ngọt ngào.
Cố Triều cong khóe môi, trong mắt là niềm vui sướng chưa từng có, đáp: "Được, Tiểu Trì.
"
Sau khi gọi một tiếng anh Triều thì Thu Trì cảm thấy có chút lạ lạ, cũng cảm thấy khá vui tai khi gọi như vậy, liền gọi thêm một tiếng: "Anh Triều.
"
Cố Triều nhẹ giọng đáp lại: "Ừ, anh đây.
"
Sau đó Thu Trì được nước lấn tới, gọi một hơi thêm mấy tiếng, mà Cố đại tổng tài bên cạnh, lại như không cảm thấy phiền mà đáp lại từng tiếng gọi một của cậu.
Sau khi xe về đến nhà, Thu Trì cảm thấy đổi cách gọi rồi liền cảm thấy mối quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn một chút, hiện tại họ là bạn rồi.
Cố Triều vô cùng tự nhiên giúp cậu cởi dây an toàn, sau đó đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Khuya rồi, em vào nhà đi.
"
Được nam chính xoa đầu, Thu Trì có chút không được tự nhiên, mà nghĩ lại nếu trở thành bạn rồi thì chắc xoa một chút cũng chẳng sao.
Dù sao Cố Triều lớn hơn cậu đến mấy tuổi, nói là bạn bè nhưng nhìn thì có vẽ giống anh em hơn nhỉ.
Thu Trì xuống xe, trước khi đóng cửa, cậu cúi người nói: "Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về nhà, anh Triều về cận thận nhé.
"
Cố Triều gật đầu, Thu Trì đóng cửa xe đi vào nhà, đợi bóng dáng Thu Trì biết mất sau cánh cửa Cố Triều mới lái xe rời đi.
Đêm đó Thu Trì nằm trên giường có chút khó ngủ, cậu không ngờ mối quan hệ giữa cậu và nam chính có thể trở thành bạn bè, như vậy cũng tốt, chí ít có thể bảo vệ an toàn tính mạng cho thân thể này, từ giờ cậu phải tập trung giúp cho mối quan hệ nam chính và nữ chính phát triển.
Nghĩ một chút liền trằn trọc không ngủ, vốn dĩ Thu Trì muốn gọi Tiểu Thất ra