Một lần nữa Thu Trì bị Cố Triều cưỡng ép bắt phải uống thuốc.
Vị đắng của thuốc tan ra trong nước, hòa vào trong khoang miệng khiến Thu Trì phải nhăn mặt khó chịu.
Cậu muốn đem thuốc nhổ ra, nhưng của miệng đã bị bịt kín lại, làm cậu chỉ có thể giống như đêm qua, đem toàn bộ nước thuốc nuốt xuống.
Sau khi hoàn toàn chắc chắn Thu Trì đã nuốt xuống, Cố Triều mới đem cậu thả ra.
Thu Trì bị hắn hôn đến gương mặt đã trở nên đỏ bừng, đôi mắt to tròn giờ đây đã khép hờ ướt át, vẻ mặt rõ ràng cực kỳ uất ức.
"Cục cưng." Cố Triều ôm lấy cậu dỗ dành: "Anh cũng là muốn tốt cho em."
Tốt em gái anh!
Thu Trì hầm bực quay mặt đi, Cố Triều thở dài, từ từ chậm rãi nói: "Tiểu Trì, em vẫn còn đanh bệnh, không uống thuốc sẽ không khỏi được."
Thu Trì quay đầu lại nhìn hắn, tuy bên ngoài vẫn tỏ ra hầm hực, bên trong không lại không khỏi kinh ngạc cho bản thân, sao đột nhiên gan cậu lớn vậy nhỉ?
Cố Triều vừa nói thích cậu xong liền có thể làm mình làm mẩy với hắn rồi?
Ấy vậy mà Cố Triều lại không có tức giận, trái lại còn dịu dàng khuyên bảo cậu, chưa gì được sủng sinh kiêu rồi.
Chỉ cần Thu Trì xụ mặt, Cố Triều sẽ mềm lòng, hắn nghiêng đầu hôn cậu một cái rồi lập tức nhận sai: "Anh sai rồi, đừng tức giận được không?"
Thu Trì sao có thể tức giận được, cậu ghét uống thuốc là thật, nhưng Cố Triều cũng là lo lắng cho cậu, sao cậu có thể tức giận với hắn được.
Nhưng mà cậu phát hiện ra một điều, đó chính là Cố Triều hình như rất thích hôn.
Cứ một chút lại kéo cậu hôn một cái.
"Em không giận." Thu Trì nói: "Nhưng lần sau phải cho em chút thời gian để chuẩn bị tinh thần."
"Được." Cố Triều gật đầu: "Lần sau anh sẽ không bắt ép em nữa."
Nói xong hắn hơi khựng người một cái, nhường như nhớ ra điều gì đó, hắn đứng dậy đi đến lấy chiếc cặp của mình, sau đó từ trong cặp lấy ra một chiếc hộp màu đen rồi quay trở lại bên cạnh Thu Trì.
"Cái này cho em."
"Đây là cái gì." Thu Trì nhận lấy hỏi, sau đó mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại màu trắng.
Thu Trì kinh ngạc, cậu không hiểu về điện thoại bây giờ, bởi vì đến bây giờ cậu vẫn chỉ dùng mấy mẫu điện thoại cảm ứng kiểu cũ thôi, nhưng dù không hiểu thì Thu Trì cũng có thể đoán được, đây chắc chắn là kiểu dáng đời mới nhất.
Cố Triều ôn nhu nhìn cậu hỏi: "Có thích không?"
"Thích." Thu Trì cười nói, cậu cầm lên, quả nhiên là kiểu mới nhất, vừa mỏng vừa nhẹ.
Cố Triều nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói: "Em mở lên xem đi, vào mục danh bạ ấy."
Thu Trì nghe lời làm theo, trong mục danh bạ, ngay hàng đầu tiên là số điện thoại mà Thu Trì không cần đoán cũng biết là của ai kia, chỉ có điều cái tên "Ông Xã Của Em" kia hơi chói mắt, sao cậu không thấy trong nguyên tác Cố Triều có mặt sến sẩm như vậy khi yêu nhỉ?
So với cái tên này cậu vẫn thích đặt là "Nam Chính Đại Nhân" hay "Cố Đại Tổng" cơ, sau này phải lén lút đổi lại mới được.
"Sau này có việc em có thể gọi anh ngay lập tức."
Cố Triều nói, Thu Trì nhìn hắn cười cười, sau đó vòng tay ôm lấy hắn, nói: "Em biết rồi, cảm ơn anh nhé."
Nhìn điện thoại Thu Trì mới sực nhớ ra, phải rồi, cô bạn nữ chính của tôi!
Thu Trì buông Cố Triều ra, nhìn hắn hỏi: "Lâm Đặng sao rồi, hôm qua cô ấy nói..."
"Em đột nhiên nhắc đến cô ta làm gì?"
Cố Triều đen mặt cắt ngang lời cậu, khiến cậu không khỏi xoắn xuýt một trận, vẻ mặt có chút sợ hãi khi Cố Triều đột nhiên tức giận.
Thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu, Cố Triều mới nhận ra bản thân có chút kích động, hắn nhanh chóng trở lại dáng vẻ ban đầu, nắm lấy tay Thu Trì nói: "Anh xin lỗi, anh không thích em nhắc đến cô ta, anh không muốn khiến em sợ."
Thu Trì cũng nhanh chóng nhận biểu cảm hiện tại của mình, Thu Trì biết Cố Triều bây giờ sẽ không hại cậu, nhưng cậu vẫn sẽ sợ hãi theo bản năng khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cố Triều.
Thu Trì không rõ tại sao, cậu cảm thấy mình không sợ Cố Triều đến như thế, ít nhất là không sợ như khoảng thời gian đầu.
Biết là thế, nhưng cơ thể vẫn hành động theo bản năng.
Cậu tự hỏi, không lẽ là bản thân thật sự sợ hãi Cố Triều như vậy, hay...!là phản ứng theo bản năng thân chủ cơ thể này?
Trước mặt Thu Trì không thể nói rõ được, hiện tại cậu phải giải quyết vấn đề trước mắt.
"Sao anh lại ghét Lâm Đặng như thế?" Tuy bây giờ nam chính và nữ chính không thể thành, nhưng cậu không hiểu sao Cố Triều lại chuyển sang có ác cảm với Lâm Đặng như thế?
Chẳng lẽ chỉ vì Lâm Đặng tự mình đi vào phòng tìm hắn ư?
Không thể, Thu Trì trong lòng lắc đầu, tình tiết trong nguyên tác rõ ràng không xảy ra, lý do này không có sức thuyết phục lắm.
Nghĩ mãi không ra, Thu Trì chỉ có thể nghe nguyên do từ chính Cố Triều thôi.
Nhưng đối với câu hỏi này của cậu, Cố Triều không nói rõ nguyên nhân, chỉ nói: "Anh là không thích em ở gần cô ta."
Thì là ghen, Thu Trì tỏ vẻ bó tay, mức độ ghen tuông tới mức này, Thu Trì cảm thấy sau này có khi cậu không thể chơi thân với ai nữa mất.
"Em và cô ấy chỉ là bạn."
Cố Triều trầm giọng nói: "Em nghĩ như thế, cô ta thì không, Em không nhận ra ánh mắt cô ta thế nào khi nhìn em sao?"
Thu Trì thầm nghĩ Cố Triều có phải nhạy cảm quá không, cậu và Lâm Đặng rõ ràng là tình bạn trong sáng thuần khiết, hắn lại nghĩ theo chiều hướng nào vậy không biết.
Thu Trì cầm điện thoại lên, nói: "Để em tự mình hỏi cậu ấy."
"Không được." Cố Triều chặn lại cánh tay cậu nói: "Cô ta hiện tại đang ở trong bệnh viện, rất ổn, em không cần lo lắng cho cô ta."
Hắn dĩ nhiên biết Thu Trì sẽ tức giận nếu đêm qua hắn thật sự bỏ mặc Lâm Đặng ở đó, dù cậu không nói ra, nhưng khoảng cách hắn vất vả lắm mới có thể kéo lại gần sẽ lại một lần nữa bị kéo giãn ra.
Hắn sao có thể vì một người mà mất Thu Trì, hắn sẽ không làm những việc khiến cậu không thích, hắn sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Một nữ nhân bình thường như vậy, cũng muốn giành Thu Trì với hắn?
Không biết sống chết!
Vẻ mặt Cố Triều khi nhắc đến Lâm Đặng thật sự không hề có chút kiên nhẫn nào.
Thu Trì cũng không dám mở miệng ra nói tiếp nữa, thôi thì ngày mai đến trường gặp mặt trực tiếp Lâm Đặng rồi hỏi tình hình trước là được.
Cố