Thu Trì sau khi tắm xong thì thấy cơ thể thoải mái hẳn, cậu cầm khăn đi khỏi buồng tắm, lúc đi ra đến phòng rửa mặt, lúc này Thu Trì mới nhận ra...!hình như cậu không có đem theo quần áo để thay.
Bất cẩn rồi!
Thu Trì nuốt một ngụm nước bọt, cậu mở cửa hé ra một chút, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Trên giường Cố Triều không biết từ lúc nào đã cởi bỏ hết nửa người trên, lộ ra cơ thể rắn rỏi săn chắc, từ cánh tay trái nối dài đến ngực là hình xăm rồng cuộn mình do chính tay Thu Trì xăm cho.
Thu Trì nhìn nhìn, càng nhìn càng cảm thấy hình xăm đó thật sự hợp với Cố Triều, càng hợp với khí chất của hắn.
Tổng quát lại một câu —— Cố Triều thật sự quá đẹp.
Cậu nhìn một hồi lại nảy sinh suy nghĩ có chút không thực, bản thân nói đẹp không đẹp, nói xấu không xấu, nhà đã nghèo, ăn lại nhiều, lắm tính nhiều tật, rốt cuộc là Cố Triều nhìn trúng cậu ở điểm nào? Chẳng lẽ khi cậu xuyên vào đây, chân sau liền mang theo cái buff "Chàng trai này thiệt thú zị" hả?
Thu Trì càng nghĩ càng không dám tin, chắc không đến mức ấy đâu nhỉ?
Bây giờ Cố Triều đang ngồi dựa lưng vào thành giường, hai mắt và hai tay không ngừng chuyển động trên sấp tài liệu dày như đề cương ôn thi chuyển cấp mà Thu Trì từng học khi còn thời học sinh.
Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại tiếng "loạt soạt" của giấy, ánh đèn huỳnh quang ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, nhưng dù ấm áp thế nào cũng không thể làm tan chảy gương mặt lạnh lùng của Cố Triều.
Cố Triều rất đẹp, Thu Trì biết, nhưng Thu Trì không nghĩ khi mang bộ dạng nghiêm túc làm việc sẽ đẹp đến xuất thần như vậy.
Cậu nhẹ nhàng gọi: "Anh Triều."
Cố Triều ngẩn đầu nhìn qua, ánh mắt vừa chạm đến cậu, vẻ lạnh lùng trên gương mặt lập tức biến mất, thay vào đó là ôn nhu cưng chiều ngập tràn trong ánh mắt.
Cố Triều buông hồ sơ trên tay xuống, hắn nhìn cậu, nhẹ giọng đáp lại.
Thu Trì nhìn hắn, trái tim gia tốc đập liên hồi, "Em, em không có mang theo quần áo."
Cố Triều "à" một tiếng rồi nhìn bộ quần áo ngủ ở bên cạnh mình, hắn đưa lên phía trước cười cười nói:"Không sao, trong phòng này không có ai em đi ra đi."
Trong phòng này còn có anh.
Thu Trì gào thét trong lòng nhưng cậu lại không nói ra được, thậm chí, nhìn Cố Triều không có vẻ gì là sẽ mang quần áo đến cho cậu, hắn chính là cố ý để cậu trần như nhộng đi ra.
Nếu cậu thật đấy lê lết tấm thân tàn này ra ngoài, có cái gì đảm bảo là Cố Đại Cẩu ngoài kia sẽ không biến thành Cố Đại Sắc Lang?
Vào hang sói rồi, mỡ cũng dâng lên một lần rồi, lý nào còn không biết rút kinh nghiệm, chủ động dâng lên lần hai?
Đi ra thì sẽ được chứng kiến một màn tiến hóa đi từ Đại Cẩu sang Sắc Lang, nhưng nếu không đi ra thì sẽ không có quần áo mặc.
Thu Trì sốt sắng muốn chết, thầm nghĩ, làm sao đây, làm sao giờ, chọn phương án nào mới là tốt đây?
Thu Trì đóng sập cửa lại, quay đầu nhìn xung quanh phòng tắm, xem xem có thứ gì mặc tạm để đi ra không.
Nhưng rất tiếc, không có!
Thu Trì trong lòng nhịn không được mà nghĩ có phải Cố Triều chuẩn bị trước hay không mà trong đây đến cả một cái áo khoác tắm cũng không có!
Thu Trì cắn môi, thử suy nghĩ xem làm để vượt qua vấn đề nan giải này đây.
Hay là thủ nhờ Cố Triều lần nữa?
Cậu nhìn căn phòng tắm rộng lớn, xem ra không còn cách nào khác.
Thu Trì lại một lần nữa đẩy cửa ra, ánh mắt đáng thương nhìn Cố Triều đang mỉm cười vui vẻ đến thiếu đánh, cậu gọi thử: "Anh Triều."
Cố Triều dịu dàng nhìn cậu, nhẹ nhàng đáp lại.
"Anh Triều." Thu Trì đáng thương nói: "Anh, anh đưa quần áo đến cho em được không?"
"Không muốn." Thu Trì cười híp mắt: "Chân đột nhiên cảm thấy nhức mỏi, không muốn đi."
Anh lừa ai đấy!! Thu Trì gào thét trong lòng.
"Anh là đồ xấu xa." Thu Trì ấm ức nói.
Đến đây Cố Triều cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười, hắn cầm quần áo bước xuống giường đi đến bên nhà tắm đưa, nói: "Em ngại cái gì, dù sao anh cũng đã thấy hết rồi."
Giọng hắn trầm trầm lại khàn khàn, nghe như muốn mê hoặc, Thu Trì khép cửa nhà tắm lại một chút, chỉ để lại ánh mắt nhìn hắn đề phòng: "Anh đã nói sẽ không làm gì."
"Đúng vậy, anh không có làm gì hết mà." Cố Triều vẻ mặt vô tội, "Ngoan, nhanh mặc quần áo vào, không sẽ lại cảm lạnh."
Thu Trì bán tín bán nghi, cậu đưa tay ra lấy quần áo trên tay hắn, ngay khi cậu sắp chạm quần áo thì cổ tay đột nhiên bị tóm lấy, sau đó cậu bị một lực đạo mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Tin anh đúng là gặp quỷ mà!!
Thu Trì bị đối phương tóm gọn trong lòng, toàn bộ trọng lượng của cậu đều đổ dồn vào lòng ngực săn chắc của đối phương.
Cố Triều chỉ cần một tay là đã có thể đem cả người Thu Trì ôm trọn, cả người Thu Trì trắng trắng mềm mềm, ôm trong lòng có cảm xúc rất tốt.
Hắn đem cả người cậu ôm trọn lấy, thậm chí còn tranh thủ thời cơ đưa tay xuống mông cậu nhẹ nhàng véo một cái.
Thu Trì: "..."
Cậu tỏ vẻ kháng nghị, đưa tay nhéo một cái lên eo hắn, mắng: "Cầm thú."
Nơi bị Thu Trì nhéo một cái có cảm xúc ngứa ngáy, Cố Triều cúi đầu hôn cậu một cái, sau đó giúp cậu mặc quần áo, "Ngoan, anh giúp em mặc."
Thu Trì khoanh tay hừ một tiếng, nhưng không có phản kháng, giờ phút này phản kháng còn có ích gì nữa, thấy cũng thấy hết cả rồi còn đâu!
Đúng là mấy tên nằm trên đều xấu xa, không chừa bất kỳ cơ hội để ăn đậu hủ, lúc nào cũng phải để bản thân được lợi, đúng là bản tính của gian thương.
Bộ quần áo ngủ này vô cùng vừa vặn, vải lụa mềm mại, mặc lên có cảm giác rất dễ chịu.
Vải lụa màu đen, càng làm nổi bật làn da trắng sáng của cậu.
Thu Trì cũng không tức giận được bao lâu, cậu cảm thấy bộ quay này mặc lên vô cùng thoải mái, nhưng cậu rất nhanh đã nhận ra, kịch cỡ bộ quần áo này rất vừa với người cậu.
Tuy đều đàn ông giống nhau, nhưng tỉ lệ cơ thể Thu Trì và Cố Triều khác nhau không chỉ một chút, chiếc áo sơ mi màu trắng ban nãy cậu mặc còn bị tụt vai áo lên xuống.
Cho nên, kích cỡ này Cố Triều tuyệt đối không mặc được.
"Anh lấy số đo của em rồi giao cho ông Ân đặt mua cho