Trước tiên Cố Triều đưa Thu Trì đi ăn sáng rồi mới chở đến trường.
Trường cậu và nơi làm việc của Cố Triều rõ ràng là ngược hướng nhau, mỗi lần đưa đi như vậy, rõ ràng rất mất thời gian.
Nhưng cậu muốn bảo hắn thôi đừng chở cậu đi nữa thì hắn lại nói.
Cố Triều nhìn cậu, "Chẳng lẽ em thấy anh không đủ tốt với em?"
Thu Trì vội vàng lắc đầu: "Không có, anh rất tốt."
"Anh có làm hại em không?"
"..." Thu Trì lắc đầu, "Không có."
"Anh tình nguyện làm cho em." Cố Triều cảm thấy chính mình rất có đạo lý, "Vậy em nên làm thế nào?"
"Nghe lời anh."
"Ngoan." Cố Triều hài lòng xoa đầu cậu: "Vậy mới được."
Thu Trì bị Cố Triều dẫn dắt nói chuyện đến không nói được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Trước khi mở cửa bước xuống xe, Cố Triều kéo cậu lại hôn một phát nói: "Em học ngoan nhé."
"Anh đừng hôn mãi thế." Thu Trì xấu hổ nói, "Em vẫn còn đang cảm, anh sẽ bị lây đấy."
"Nếu không phải em còn đi học, anh còn đi làm." Cố Triều trầm giọng cười nói: "Thì anh chỉ muốn ôm hôn em cả ngày."
Thu Trì xấu hổ cúi mặt, nói: "Em vào trường đây."
"Em không cho anh một nụ hôn tạm biệt sao?"
Còn đòi hôn tạm biệt! Thu Trì không ngờ Cố Triều khi yêu lại bám người như vậy, cuồng nhiệt như vậy, một lần nữa cậu cảm thấy tiểu thuyết gốc đúng là không đáng tin chút nào.
Nhưng nhìn gương mặt chờ mong của Cố Triều, Thu Trì cũng cảm thấy không còn cách nào, cậu nhướng người qua hôn hắn một cái nói: "Anh đi làm cẩn thận nhé."
"Vậy mới ngoan." Cố Triều gật đầu hài lòng.
Thu Trì xấu hổ muốn chết, Cố Triều còn đang chờ cậu trả lời mà đã như vậy rồi, vậy sau khi trả lời rồi thì như thế nào? Không lẽ phải dính lấy nhau hai mươi bốn trên bảy à?
Thu Trì bước xuống xe vào trường, hôm nay cậu đi khá sớm cho nên trong lớp tạm thời không có ai.
Thu Trì cất cặp đi rồi đến vị trí của mình ngồi xuống, cậu nhìn qua vị trí của Lâm Đặng, thầm nghĩ không biết bây giờ cô đang làm gì, thời hạn nhiệm vụ chỉ còn ba ngày, dù không phải vì nhiệm vụ, cậu cũng sẽ giúp cô.
Nguyên tác dì Lâm còn sống đến lúc nữ chính và nam chính ở bên cạnh nhau, Thu Trì sẽ không vì bản thân mà hại mất một người vô tội.
Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Đặng, khuất mắc cuối cùng của cậu phải nói chuyện với Lâm Đặng mới có thể gỡ bỏ.
Nhưng rất tiếc, đầu dây bên kia lại nói máy bận, xem ra cậu chỉ có thể cố gắng chờ Lâm Đặng đến, trực tiếp gặp mặt để hỏi cô.
Thời gian dần trôi, những người khác cũng đã đến, bọn họ đều đến hỏi thăm vì sao hôm qua Thu Trì lại xin nghỉ.
Đây là lần đầu tiên Thu Trì được bạn cùng lớp hỏi han nhiều như vậy, cảm giác rất lạ cũng rất vui, cậu qua loa giải thích hôm qua bản thân bị cảm cho phải ở nhà tịnh dưỡng.
Nghe giọng cậu khàn khàn, mọi người đều tin thật, bảo cậu lập đông đến rất dễ cảm lạnh, chăm sóc nghỉ ngơi chính mình cho tốt.
Thu Trì cảm ơn bọn họ, thì ra cảm giác được bạn bè quan tâm là như vậy.
Mọi người đều đến và ngồi vào vị trí của mình hết rồi, chỉ riêng vị trí của Lâm Đặng lại trống không, Thu Trì trong lòng sốt ruột, cậu chưa từng thấy cô đi trễ bao giờ.
Còn năm phút nữa là vào tiết, ngay lúc cậu chuẩn bị gọi cho Lâm Đặng một lần nữa thì cô đã xuất hiện ở trước cửa, gương mặt có chút hốc hác, vẻ mặt tiều tụy đi hẳn, hoàn toàn không có dáng vẻ dương quan sáng lạn của thường ngày.
Lâm Đặng nâng mi mắt lên vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thu Trì, cô hoảng hốt, sau đó lập tức quay mặt đi, im lặng quay về chỗ ngồi của mình.
Thu Trì dõi theo ánh mắt cô, cậu không hiểu vì sao cô lại tránh ánh mắt mình, cậu muốn đứng lên giữ Lâm Đặng hỏi cô có chuyện, nhưng lúc này tiếng chuông reo lên, thông báo đã đến giờ học.
Liễu Quân cầm tài liệu mở cửa bước vào, bảo mọi người ổn định chỗ ngồi, bắt đầu bài giảng.
Thu Trì không còn cách nào khác, đành chờ đến khi tiết học kết thúc.
Nhưng điều Thu Trì không ngờ là khi tiết học vừa kết thúc, Thu Trì còn chưa đứng dậy thì Lâm Đặng đã đến tìm cậu trước.
Cô đứng trước mặt cậu, tay cô nắm chặt quai đeo cặp, gương mặt hốc hác lo âu, cô cúi đầu ngập ngừng nói: "Tiểu Trì, chúng ta nói chuyện chút được không?"
"Được." Thu Trì nói.
Lâm Đặng: "Chúng ta ra chỗ khác nói đi."
Thu Trì gật đầu, cả hai đi lên sân thượng của trường, Lâm Đặng ra ngoài sân thượng được vài bước liền gọi, "Tiều Trì à?"
Dứt lời cô quay người lại, hai mắt lấp lánh nước.
Thu Trì sững sốt một trận.
Còn chưa nói gì hết mà! Sao nữ chính cô lại khóc trước rồi vậy?
"Tiều Trì à." Lâm Đặng sụt sùi gọi.
Thu Trì đứng đối diện gật đầu, em ở đây nữ chính à! Chị đừng khóc nữa mà.
Trong lúc Thu Trì không đề phòng, Lâm Đặng đột nhiên chạy đến, ôm chầm lấy cậu.
Thu Trì hết cả hồn, cậu mờ tròn mắt đưa tay lên cao, đm cái tư thế nay! Éo dám động luôn!
Trước kia cậu vì Cố Triều không dám thân thiết quá mức với Lâm Đặng, hiện tại càng không dám được không! Nếu Cố Triều phát hiện, Thu Trì không sợ bị hắn đánh gãy chân chó, chỉ sợ bị hắn làm cho gãy thắt lưng.
"Lâm Đặng..." Thu Trì trong lòng sợ hãi, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, "Cậu trước hết bình tĩnh...!đừng, đừng khóc."
"Tiểu Trì." Lâm Đặng ở trong lòng ngực cậu, nói: "Xin lỗi cậu."
Xin lỗi về cái gì mới được! Nữ chính à, tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu mà thôi, sao chưa gì cô lại xin lỗi tôi trước rồi! Tôi còn chưa xin lỗi cô đây này!
Thu Trì không hiểu nổi, "Cậu có làm gì sai đâu, sao lại phải xin lỗi?"
Lâm Đặng buông cậu ra, cô lau nước mắt, nói: "Tớ có lỗi với chính mình, có lỗi với cậu."
Nữ chính à, cô cứ nói xin lỗi với tôi, nhưng rốt cuộc cô có lỗi với tôi ở chỗ nào mới được chứ? Thu Trì cảm thấy mình kiên nhẫn vl: "Được rồi, cậu cứ xin lỗi mãi thế thì cậu phải nói cho tớ biết là cậu xin lỗi vì lý do gì mới được chứ."
Lâm Đặng nghe vậy cụp ánh mắt, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cô cắn môi nhắm mắt, dường như là cắn răng nói ra: "Tớ đã có suy nghĩ muốn bán mình."
Nói đến đây Lâm Đặng sợ Thu Trì sẽ lên tiếng nói gì đó, nếu như