Sau khi nói xong vấn đề, cuối cùng Thu Trì cũng leo lên giường ngủ.
Cố Triều tắt đèn, nằm xuống, Thu Trì cũng nằm xuống ngay bên cạnh hắn.
Cố Triều quay người lại đối diện với Thu Trì, hắn ôm lấy cậu, tiếc nuối nói: "Trước mắt chỉ có thể ôm thôi vậy."
"! ! !" Cho dù không phải trước mắt thì cũng không thể phóng khoáng chính mình như thế đâu!
Cảm nhận eo ê ẩm, Thu Trì đen mặt, có lẽ trước khi cậu chính thức ở bên cạnh người này, phải lập một vài quy tắc khi sống chung mới được.
Ví dụ như: Một tuần, à không, một tháng một lần chẳng hạn!
Mấy cái chuyện xấu hổ này nên làm ít thôi, sướng cũng có sướng đấy, nhưng cậu cũng đau muốn chết, eo như sắp gãy đến nơi, tay chân cũng trở nên bủn rủn hết trơn! Nếu làm quá nhiều thì cậu sẽ bị vắt khô đến một giọt nước cũng không chừa lại mất.
Dù sao người năm dưới là cậu! Thiệt thòi cũng là cậu có được không!
Thu Trì không nói gì, Cố Triều vỗ nhẹ lưng cậu, hắn tuy nói thế nhưng dĩ nhiên sẽ không cưỡng ép cậu, nói: "Tiểu Trì, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Thu Trì nhẹ giọng trả lời.
Cậu nhắm mắt lại, cả ngày đều ngủ, cậu cứ nghĩ rằng bản thân sẽ khó mà ngủ được nữa, không ngờ chỉ vừa nhắm mắt lại chưa được bao lâu đã thật sự ngủ mất.
Đêm đó, Cố Triều thật sự không có làm gì, hắn chỉ là đơn giản là ôm Thu Trì ngủ một giấc đến sáng.
Không biết đã bao nhiêu lâu rồi hắn mới có thể ngủ một giấc dài như vây mà không thức giữa chừng.
Hôm sau Thu Trì tình lại, eo đã bớt đau, cổ họng cũng đã khá hơn một chút, cậu quay sang nhìn Cố Triều ngủ bên cạnh, sau đó nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của hắn.
Cậu mắc tè, cậu muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng cậu càng cố thoát ra, Cố Triều lại càng ôm chặt hơn, anh mở mắt, hỏi: "Sao vậy?"
Thu Trì nghe giọng hắn khàn khàn là biết hắn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cậu nhẹ giọng nói: "Anh buông tay, em muốn đi vệ sinh."
Cố Triều nghe vậy liền cười, hắn vừa buông tay ra Thu Trì liền trối chết chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc Thu Trì từ phòng vệ sinh đi ra thì Cố Triều đã rời khỏi giường, cậu đi đến gần hắn, nhẹ giọng nói: "Vẫn còn sớm lắm, anh ngủ thêm đi."
Cố lắc đầu, thuận tiện ôm lấy cậu nói: "Không cần, hôm nay anh đã ngủ nhiều hơn so với ngày thường rồi.
Mọi hôm anh đều phải dậy sớm để nấu bữa sáng mang qua cho em."
"Vậy đừng nấu." Thu Trì nhớ đến dáng vẻ mệt mỏi của hắn hôm qua, liền nhớ lại lời Ân Trung nói với cậu.
Tuy đồ ăn mà Cố Triều nấu rất ngon, nhưng hắn vốn đã không ngủ đủ giấc, lại còn dậy sớm như vậy, dù có khỏe đến mấy, sớm muộn gì cũng phải gục ngã.
"Ừ." Cố Triều hôn nhẹ lên mu bàn tay hắn, "Hôm nay anh mang em ra ngoài ăn."
"Ý em là anh không cần sáng nào cũng nấu nữa, sẽ rất mệt."
"Không mệt." Cố Triều nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần làm cho em thì đều không mệt.
Không chỉ bữa sáng, mà một ngày ba bữa, anh đều muốn nấu cơm cho em."
Thu Trì không ngờ hắn sẽ nói như vậy, hai má cậu nóng rực nhưng vẫn cố tỏ ra bất động thanh sắc, choc chọc cơ bụng của hắn nói: "Anh nhanh thay quần áo đi."
Cơ bụng Cố Triều đường nét rõ ràng, cơ thể săn chắc hoàn hảo, tuy đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, nhìn gần sát như vậy là lần đầu tiên, hoàn toàn chiêm ngưỡng rõ nét từng đường vuông vức của cơ bụng.
Có chút nghen tỵ.
"Sao lại dễ ngại ngùng thế." Cố Triều ghé vào tai cậu thổi một hơi, "Em cũng nhìn nhiều lần rồi không phải sao?"
Thu Trì quay mặt đi, không để ý đến hắn, "Anh nhanh mặc quần áo vào đi."
Cố Triều cười cười lại thổi vào tai Thu Trì một hơi, "Em nhìn cũng đã nhìn rồi, không muốn cảm nhận chút nào sao?"
Không muốn! Không muốn! Hoàn toàn không muốn chút nào hết! Thu Trì xấu hổ che tai, đẩy hắn ra.
Cố Triều buồn cười hôn hôn cậu mấy cái, rồi lấy quần áo đưa qua cho Thu Trì.
Thu Trì nhận ra đây là bộ quần áo cậu mặc bỏ chạy khỏi nhà sau đó bị Cố Triều bắt lại.
Quần áo đã được giặt giũ và ủi phẳng, từ khoảng cách xa cậu còn ngửi được mùi hương của xả quần áo.
"Em thay trước đi." Cố Triều nói, Thu Trì gật đầu, một lần nữa quay người vào nhà vệ sinh, cậu thay quần áo, rửa mặt một phen, sau đó đổi cho Cố Triều đi vào.
Sau khi xong xuôi hết thảy, Cố Triều lái xe chở Thu Trì về nhà, dù cậu có mang theo cặp sách nhưng trong đó chỉ có bài cần học hôm qua mà thôi, cho nên cậu cần về thu dọn thêm lần nữa.
"Em dọn đến sống với anh đi." Cố Triều mở miệng đề nghị.
"Đâu có được." Thu Trì lắc đầu.
Cố Triều trầm mặc không vui, "Tại sao? Em không muốn ở bên cạnh anh."
"Không phải." Thu Trì xấu hổ nói: "Em chưa trả lời anh, còn có đây là nhà mà cha em để lại."
Căn nhà này là gia sản duy nhất cha để lại cho nguyên chủ, bây giờ cậu ở trong thân xác người ta, dĩ nhiên phải thay nguyên chủ bảo vệ cho tốt.
Cố Triều dĩ nhiên không vui nhưng trước khi Thu Trì hoàn toàn cho hắn một câu trả lời thì trước mắt cứ làm theo ý cậu, "Em suy tính thế nào thì cứ tạm thời vậy đi, tuy anh cho em thời hạn bảy ngày, nhưng có thể anh phải rút ngắn lại thôi."
"Không được." Thu Trì nói: "Làm người không được lật lọng."
Cố Triều, "Anh không muốn làm người, với em, anh muốn làm cầm thú."
"..." Thu Trì bị hắn trêu chọc đến đỏ mặt, cậu luống cuống xuống xe, "Em vào nhà lấy đồ."
Mỗi lần Cố Triều buông ra một câu như vậy, Thu Trì thấy mình không chống cự nổi, nhớ lại câu hắn vừa nói ban nãy, đối với cậu chỉ muốn làm cầm thú liền xấu hổ đỏ mặt.
Thu Trì còn đang ngại ngùng thì nghe ở ngay trước cửa nhà có người gọi cậu: "Nhóc Thu."
Thu Trì ngẩn đầu, phát hiện người vừa gọi là Hùng Tất.
Hùng Tất đi đến chỗ cậu, vòng tay ghì chặt cổ cậu mắng, "Thằng nhóc thối tha này, hôm qua đi đâu thế hả? Hùng ca gọi cậu mấy cuộc, cậu dám gan lớn không bắt máy anh!"
"Ặc"