Sau câu nói đó, bầu không khí trong phòng liền lập tức thay đổi.
Câu này thật sự đỡ không nổi.
Nam chính ơi, anh đùa hổng có vui.
Thu Trì trong lòng rơi lệ đầy mặt, còn Diệp Tu thì trầm mặt, bầu không khí lúng túng đến mức khiến hai người muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Còn người gây ra hiện tượng này lại ung dung bắt chéo chân, nhìn Diệp Tu như đang chờ gã nói.
Thu Trì trong cơn xúc động, ở dưới bàn, to gan đá chân Cố Triều một cái, Thu Trì lỡ chân dùng hơi quá sức, đối với cú đá này Cố Triều có thể cảm thấy không đau, nhưng để làm điều này Thu Trì vẫn phải phóng gan to ra không ít.
Cố Triều đột nhiên bị đánh có hơi bất ngờ, hắn tròn mắt nhìn Thu Trì, mà Thu Trì cũng đang nhìn hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Để phá giải bầu không khí này, cậu quay sang nhìn Diệp Tu, tươi cười nói: "Tuy không phải lần đầu gặp mặt, nhưng anh là bạn của anh Triều, vậy tôi cũng gọi anh là anh Diệp nhé, còn anh cứ gọi tên tôi là được rồi."
Sau khi Thu Trì dứt lời, Diệp Tu lập tức cảm động rơi lệ, cảm thấy sau lưng Thu Trì phát ra ánh hào quang của thiên sứ, gã vui vẻ ngồi xuống, hòa nhã cười nói: "Tiểu Trì đúng là tốt bụng, Cố Triều chắc phải tích đức ba đời mới gặp được người tốt như Tiểu Trì."
Thu Trì cũng đáp lại với nụ cười xã giao: "Anh Diệp quá khen rồi, gặp được anh Triều là em may mắn."
Hai người cùng nhau cười mấy tiếng, Cố Triều kế bên không nhìn nổi, hắn cầm đũa gắp cho Thu Trì một miếng sườn xào chua ngọt, vừa nơi vừa lườm Diệp Tu: "Em ăn trước cái này, chờ nẩu sôi thì ăn cá."
"Ừm." Thu Trì cười với hắn, sau đó gắp thịt bỏ vào miệng nhai, thịt mềm chua chua ngọt ngọt như muốn tan luôn vào miệng, Thu Trì thỏa mãn híp cả mắt, tâm trạng vui vẻ đến nở hoa.
Đúng là không ai có thể cưỡng lại đồ ăn ngon.
Nhìn Thu Trì ăn ngon miệng như vậy, Diệp Tu cũng cảm thấy đói bụng, liền nói: "Ba ơi, con cũng muốn ăn."
Cố Triều phút chốc thay đổi sắc mặt, ánh mắt lườm qua, lãnh khốc vô tình nói: "Có tay có chân tự mình lấy."
Diệp Tu bất mãn muốn đập bàn: "Ba à, ba đuổi con cách nửa bàn đấy, con là với không tới, ba có hiểu không?"
Cố Triều lười cùng gã nhiều lời, dứt khoát nói: "Nhịn đi."
"..." Diệp Tu trong lòng đau đớn vì thằng bạn nối khố, có sắc quên thân, tự hỏi năm xưa vì sao mình lại có thể chơi thân thiết được với tên này.
Gã muốn tuyệt giao!
Thu Trì ngồi ở giữa, vốn dĩ cậu chẳng muốn để ý đến vấn đề của hai người, nhưng nhìn Diệp Tu đang ôm ngực với vẻ mặt đau lòng, Thu Trì chợt cảm thấy Diệp Tu hình như hơi tội nghiệp.
Hình ảnh như vậy thật là khiến khẩu vị cậu giảm đi, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trước mắt không ngon nữa.
Hết cách cậu liền gắp lại cho Cố Triều một miếng sườn xào chua ngọt, nói: "Được rồi, anh đừng bắt nạt gã nữa."
Cố Triều nhìn miếng sườn trong chén mình, tay không động đũa không chạm, chỉ hơi há miệng ra.
Thu Trì: "..."
Gương mặt Thu Trì đỏ lên, bình thường không có ai cậu cũng đã thấy xấu hổ rồi, huống hồ còn có Diệp Tu đang nhìn.
Nhưng Cố Triều lại không có định dừng, hắn kiên nhẫn vô cùng, Thu Trì không chơi lại hắn, cậu lại gắp miếng thịt sườn lên, sau đó nhét thẳng vào miệng hắn.
Cố Triều hài lòng nhai đồ ăn trong miệng, sau đó nhìn qua Diệp Tu ghét bỏ gật đầu một cái.
Diệp Tu: "..."
Diệp Tu cảm thấy bản thân bị dư thừa.
Muốn đi về quá.
Gã kìm lại sự xúc động trong lòng, dời đến gắn bên cạnh Diệp Tu, ngồi đối diện Thu Trì, nhìn cậu mỉm cười, "Tiểu Trì đúng là thiên sứ."
Thu Trì vẫn chưa hết ngại, cúi đầu chuyên tâm ăn đồ ăn trong bát.
Cố Triều lập tức lườm qua, "Nhìn cái gì mà nhìn, không muốn ăn nữa à?"
"Ăn ăn ăn." Diệp Tu gật đầu liên tục, Cố Triều thu hồi tầm mắt tiếp tục gắp đồ ăn vào bát Thu Trì.
Diệp Tu: "..." Đồ trọng sắc khinh bạn!
Diệp Tu sau khi ăn được mấy đũa thì dừng, gã nâng ly nhấp một ngụm rượu, sau đó nói: "Yêu cầu lần trước, cậu nghĩ thế nào."
"Thế nào là thế nào?" Cố Triều cẩn thận gỡ sạch xương cá sau đó bỏ vào bát của Thu Trì, sau đó hắn chậm rãi lau tay, cuối cùng mới nhìn qua gã nói: "Thư ký giỏi không thiếu, cậu việc gì phải cố chấp với thư ký của tôi? Cậu tuyển còn thiếu người vào?
"Chẳng phải cậu luôn muốn tôi tập trung làm việc sao?" Diệp Tu tiếp tục nài nỉ: "Nếu có cậu ta tôi có thể sẽ chuyên tâm làm việc hơn đó."
Thu Trì hơi ngẩn đầu, vừa ăn cá Cố Triều gắp cho vừa nghe cuộc đối thoại của hai người.
Cậu nghe được hai chữ "thư ký" trong đầu liền hiện lên gương mặt của Trần Dụ.
Cậu không biết Cố Triều có bao nhiêu thư ký nhưng gặp thì chỉ mới gặp có một người thôi, cho nên khi nhắc đến cũng chỉ nghĩ đến Trần Dụ thôi.
Lúc này Diệp Tu vẫn đang ngừng nhờ vả Cố Triều, cậu nghe cũng có chút đau đầu, liền nhỏ giọng chen vào.
"Hai anh." Hai người đồng loạt quay sang nhìn, cậu ngừng một chút rồi lại nói: "Xin lỗi vì chen ngang vào cuộc trò chuyện, nhưng vấn đề hai người đang nói...!đã hỏi ý kiến của đối phương chưa?"
Cố Triều: "..."
Diệp Tu: "..."
Nhìn biểu hiện thì chắc là chưa rồi.
Thu Trì phun tào trong lòng, bề ngoài nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Hay anh thử hỏi ý kiến của người đó xem, lỡ người đó không thích thì sao."
"Ừ." Cố Triều xoa tóc cậu, "Em nói đúng." sau đó nhìn Diệp Tu lại nói: "Nếu cậu ấy đồng ý đến Diệp gia làm, thì tôi sẽ không có ý kiến gì nữa.
Thấy có cơ hội, Diệp Tu liền vội vàng gật đầu, " Được được, cậu nhanh gọi đi."
Cố Triều lấy điện thoại ra, nhấn vào một dãy số rồi gọi, Thu Trì lấy ly rượu trên bàn nhấp thử một ngụm, cảm thấy vị không tồi liền dốc cạn, sau đó len lén rót thêm cho mình một ly thật đầy, vừa nhâm nhi vừa chờ đầu giây bên kia kết nối.
Người bên kia rất nhanh liền nhận máy, Cố Triều còn bật loa ngoài cho nên cậu liền nghe được giọng của đối phương, vừa nghe tiếng liền nhận ra được, quả nhiên là thư ký Trần.
"Tôi nghe đây, Cố tổng có gì phân phó?"
Cố Triều không dài dòng lập tức vào thẳng vấn đề: "Cậu có muốn đến Diệp gia làm không?"
"Không." Trần Dụ gần như là trả lời ngay lập tức, trong giọng nói còn có chút chán ghét.
"Vậy được rồi." Cố Triều gật đầu, hắn đang định cúp máy thì Diệp Tu đứng lên, tóm lấy cánh tay đang cầm điện thoại nói lớn: "Tôi trả lương cho cậu gấp ba lần."
Trần Dụ không chút do dự đáp: "Cảm ơn Diệp tổng, nhưng tôi hiện tại đã hài lòng với công việc của mình."
Diệp Tu lại nói: "Gấp mười lần."
Trần Dụ im lặng.
Diệp Tu lại nói: "Không cần tăng ca, cuối năm tăng gấp ba lần tiền thưởng."
Trần Dụ: "..."
Trần Dụ hồi lâu không trả lời.
Thu Trì vừa tiếp tục len lén rót rượu vừa hóng hớt.
Rượu còn chưa được nửa ly đã bị Cố Triều phát hiện, hắn giật lại chai rượu, sau đó không nói gì liền tịch thu ly rượu của cậu, đổi lại cho cậu một ly nước có gas.
Thu Trì bíu môi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Cố Triều liền ngoan ngoãn cầm ly nước lên uống, vẻ mặt bất mãn.
Cố Triều thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời liền xoa đầu cậu, Thu Trì mặc kệ hắn, chuyên tâm hóng hớt chuyện của Diệp Tu.
Trần Dụ vẫn chưa trả lời, ấy vậy mà Diệp Tu cũng không hề ngắt máy, gã kiên nhẫn cầm điện thoại